Tears
- Reup with xấu xí but mình thích Graphic -
Title: Tears
Pairing: Chen/Tao
Rating: G
Summary: Tao cries because Jongdae doesn't.
Translator + Poster: Ichi xD ~
- câu chuyện nhỏ về ông anh xử nữ và cậu em kim ngưu -
.
huang zitao, chỉ cần là khi em ấy khóc, dù là sụt sịt, thút thít hay nấc nhẹ, mỗi lần đều liền khiến người khác cảm thấy đau lòng. chỉ đơn giản một điều là không cách nào miễn dịch được với nước mắt của em ấy - dù sau lưng bạn có thể thầm nghĩ rằng ‘không phải nữa chứ’, nhưng thật sự, cái vẻ đẹp mỏng manh mỗi lần em ấy … rơi nước mắt. em ấy khóc mỗi lần nói về ông bà, em ấy khóc mỗi lần nhắc đến một nửa của exo bên hàn quốc, em ấy khóc khi em ấy quên nhặt gói cereal mà ca ca của em rất thích trong siêu thị, và ngay cả khi xem phim, em ấy cũng khóc.
em ấy cũng có thể khóc ở bất cứ đâu. em ấy sẽ khóc khi em ấy cảm thấy xúc động. một, hai tiếng nấc, em ấy vẫn có thể kiềm chế nhưng một khi không, thì em ấy sẽ lại khóc thật nhiều. không sao, mọi thứ đều không sao, bởi vì em ấy vẫn không đánh mất chính bản thân mình khi bước vào con đường này.
hãy luôn để sự ngây thơ tồn tại mãi, là điều kris luôn nhắc nhở em.
còn jongdae. trái tim của jongdae như bị bóp nghẹt rồi lặng lẽ vụn vỡ thành từng mảnh mỗi lần nhìn thấy zitao khóc. lắm lần, jongdae nghĩ, zitao cứ khóc hoài, bởi vì anh không khóc. jongdae nhớ hàn quốc - anh nhớ thứ ngôn ngữ nơi ấy, nhớ những món ăn thân quen, nhớ gia đình nhỏ - anh đang ở một nơi rất xa, rất xa nơi anh muốn thuộc về, nhưng anh cần giữ thể diện. anh cần phải mạnh mẽ. zitao thật sự rất may mắn khi được ở trên quê hương mình, được sử dụng thứ ngôn ngữ của chính em, cũng không phải trả tiền cho mấy cuộc điện thoại đường dài cho ba mẹ. zitao rơi nước mắt, khi jongdae không - khi anh không thể - và đôi khi … anh cảm thấy, mình phải có trách nhiệm quan tâm đến em ấy.
.
chẳng ai ngạc nhiên khi jongdae tiến tới và lau từng giọt nước mắt cho cậu em nhỏ và nhẹ nhàng vỗ vào lưng em ấy. nhưng có hơi bất ngờ một chút khi họ thường để zitao khóc hết nước mắt, nhưng jongdae lại đưa vai ra, an an ổn ổn đứng ở nơi ấy cho đến khi em ấy khóc xong. họ không thể hiện sự ngạc nhiên cực độ qua nét mặt mặc dù họ luôn có thể đọc được suy nghĩ của nhau. jongdae và zitao, đứng cạnh nhau trong đội hình, được ghép để chụp hình với nhau vì là hai thành viên trẻ nhất. jongdae nghĩ rằng chẳng có gì kì cục khi anh bị zitao thu hút.
anh chắc chắn rằng chẳng có gì kì lạ khi mỗi lần trái tim anh cảm thấy xót xa, anh lại chỉ muốn ôm em ấy vào lòng cho đến khi cảm thấy vững chãi trở lại.
nhưng rất buồn cười, thực sự rất buồn cười và jongdae biết điều ấy. anh biết rằng đưa một tờ giấy để lau đi những giọt nước mắt của zitao là hành động của người con trai dành cho người yêu, dù rằng zitao cũng chắc chắn không muốn người khác thấy mặt yếu đuối này của bản thân, nhưng em ấy đã khóc mất rồi, vậy có gì tệ hại sao?
chỉ là jongdae không muốn nhìn thấy một ai đấy rơi nước mắt mà thôi.
và đặc biệt hơn một chút, chỉ là jongdae không muốn thấy zitao - người có trái tim ấm áp rực rỡ một mảng vàng kim, rơi nước mắt.
dù sao thì zitao cũng không để tâm khi em ấy nhận lấy tờ giấy ăn và để jongdae cẩn thận gạt từng giọt nước mắt trên khuôn mặt.
.
còn bây giờ khi cả hai ngồi cuối xe, tao đang sụt sịt khóc vì đã trượt chân khi biểu diễn. jongdae đưa tay vòng qua cổ cậu em và ép em ấy vào lồng ngực mình. nhiều lúc em ấy có hơi cố chấp với bản thân, nếu không thể thực hiện cú nhảy hoàn hảo trong màn biểu diễn, em ấy sẽ thu mình lại và lại khóc thật lâu.
điều duy nhất jongdae có thể làm là khiến cho em ấy thoải mái. đến bản thân anh còn không hiểu làm thế nào mà anh bắt đầu an ủi em ấy bằng tiếng trung, bởi bất cứ từ ngữ tiếng hàn nào cũng sẽ chẳng thể lọt vào được não bộ nhỏ bé vốn đã lấp đầy bi thương của em ấy. lần nào jongdae cũng chỉ yên lặng, từ tốn vỗ vai hay xoe nhẹ vào lưng cũng như đầu gối của cậu em nhỏ và để em ấy tựa người vào anh. có những lúc jongdae sẽ ngân nga một khúc đồng dao nào đó, khiến zitao cảm thấy thích thú, liền ngồi gần vào anh hơn và không còn khóc nữa.
“anh ơi …” tiếng nói của zitao cất lên, ngẹn ngào.
“cảm ơn anh”, cậu nhấn nhẹ từng âm tiết tiếng hàn.
“ừ, nhóc”, jongdae mỉm cười, và trả lời cậu bằng tiếng trung.
những xúc cảm, và sự thoải mái, thực tình sẽ chẳng bao giờ bị ngôn ngữ cản trở đâu. cũng như nước mắt của zitao vậy, đó là thứ ngôn ngữ mà bất cứ ai cũng hiểu được.
và giọng nói của jongdae, mềm mại quá.
zitao gối đầu lên bờ vai của anh, thả lỏng. hơi ấm từ cơ thể ấy toả ra và nước mắt của cậu đã ngừng rơi xuống. jongdae vẫn để nguyên cánh tay của anh ở nơi ấy, vẫn ngân nga khúc đồng dao, rồi anh nhắm mắt, tựa má lên đỉnh đầu của cậu em.
- huang zitao rơi nước mắt, bởi jongdae không thể -