[K-T] Chỗ chỉ có một người - Part VIII

Feb 17, 2010 21:12

Author: Phương (aka phuong_rong0735)
Fandom: KAT-TUN
Pairing: Akanishi Jin/Kamenashi Kazuya
Disclaimers: only the story belongs to me.
Genres: Romance. Angst. Comfort/Hurt. Lime
Rating: M (PG-15)
Warning: OOC (maybe)

Part I

Part II

Part III

Part IV

Part V

Part VI

Part VII



VIII.

Vào cái hôm tỉnh dậy lúc 4h sáng, vì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, tôi đã mơ thấy mình đang chìm dần vào biển cả. Hay nói chính xác hơn là, một nỗi đam mê sâu kín như biển cả. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. Tôi không thể nhớ được bất cứ chi tiết nào của giấc mơ ngoại trừ việc mình đang chìm dần đi. Cả việc tôi đã cảm thấy rất hài lòng về điều đó. Nỗi đam mê sâu kín và không rõ tên đó úp chụp lên cơ thể tôi, kéo tôi về phía nó, rồi chậm rãi chiếm lấy tôi bằng sự tĩnh lặng mênh mông của mình. Chính vì thế, tôi nghĩ rằng nó tựa như biển cả, dịu dàng ngay với kẻ sẽ chết trong tay mình chỉ ít phút nữa thôi.

Rất dễ dàng để đoán ra chủ nhân của cuộc gọi phá bĩnh đó là ai. Người quản lý của chúng tôi, kẻ hầu như đã thức trắng đêm vì những kế hoạch trong bảy ngày sắp tới ở Weimar, rồi sau đó lại cần mẫn gọi điện đánh thức từng người một trong nhóm. Chỉ để nhắc lại giờ ra sân bay và những quần áo cần thiết mang theo để chống lại thời tiết nắng nóng hiện nay ở Đức.

Đức. Chỉ trong vòng không đến ba tháng, cái tên của đất nước xa lạ này đã hai lần đến với chúng tôi. Dẫu rằng bản thân nó gợi nhớ nhiều đến một sự kiện bất hạnh thì sức hút từ nó toả ra vẫn khiến những kẻ yêu cái đẹp không thể cầm lòng. Chúng tôi từ Đông đi sang Tây, thứ duy nhất mang theo chỉ là sự hiện diện của bản thân mình, mọi thứ còn lại đều phó mặc cho thiên nhiên, cảnh vật, con người ở nơi đó. Weimar là thành phố có nét đẹp vĩnh cữu. Điều đó hiện ra phần nào ở những khu vườn của nó, với những công trình cây cối được chăm sóc và cắt tỉa gọn gàng, những toà bảo tàng lưu giữ những tác phẩm nghệ thuật thể hiện niềm tự hào qua bao thế hệ, cả những toà nhà nghìn năm tuổi chứa đựng một bề dày lịch sử khó mà tả hết chỉ trong vài lời.

“Chúng ta sẽ đến đấy và ở lại cái thành phố kiều diễm này trong bảy ngày cơ à?”. Koki chỉ tay lên màn hình laptop, hỏi với một điệu bộ khá là ngơ ngẩn. Rõ ràng cậu ta đã xem Weimar giống như một cô gái, sử dụng cả tính từ “kiều diễm” khi miêu tả về nhan sắc của nàng. Khi đó, chúng tôi đang xem một bức ảnh chụp toàn cảnh Weimar từ trên không. Những block nhà hình vuông với mái ngói đỏ trầm và tường sơn trắng nằm cách nhau đều đặn, ngăn cách bởi những con đường sạch sẽ và những hàng rào chạy dài phủ đầy màu xanh của dây leo. Dễ hiểu làm sao khi Koki lại tỏ ra ngây ngất đến vậy.

“Nè nè, chúng ta đến đó vì công việc chứ không phải đi du lịch gì đâu nhé!”. Maru ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở.

“Chẳng thể nào trong bảy ngày đó chúng ta cứ è cổ ra làm việc mà chẳng được hưởng thụ chút xíu nào. Ít nhất cũng phải là làm vài vòng phố xá về đêm mới phải!”

“Bia rượu do Đức sản xuất nghe nói rất tuyệt!”. Junno bất thình lình lên tiếng, xong lại quay qua nhìn mọi người với vẻ chả chắc chắn một chút nào về thông tin mình vừa đưa ra. “Có phải thật thế không nhỉ?”. Cậu ta liên tục hỏi đi hỏi lại câu đó, giọng điệu ra chiều bất an ghê gớm. Không hề gì cả. Vì ngay sau đó Junno vẫn cứ nhận được một ánh mắt đắm say từ Koki, kẻ mới phút trước đã bày tỏ cực kỳ huỵch toẹt ý định muốn chơi đêm ở Weimar như thế nào. “Junno-kun, chúng ta hãy cùng nhau khám phá Weimar nhé, nhé”. Vừa nói, Koki vừa xán lại gần, bá vai ôm cổ Junno cực kỳ thân thiết.

“Tào lao quá, mọi người vẫn còn đang ở Nhật Bản đấy nhé, chưa có chân nào đặt lên đất Weimar đâu. Sao trước hết không quan tâm tới việc vì sao giờ này quản lý vẫn chưa đến? Chỉ còn 30 phút nữa là đến giờ lên máy bay”. Là Ueda, như mọi khi.

“Quản lý có công việc đột xuất. Anh ta bao giờ mà chẳng có chuyện cần làm kia chứ?”. Koki nhún vai, ngụ ý Ueda đã lo lắng một việc quá sức hiển nhiên.

“Có thể là anh ấy để quên cái gì đó nên phải vòng về lấy. Sáng nay anh chẳng gọi cho chúng ta lúc rất sớm còn gì”. Junno nói tiếp ngay sau đó.

“Còn là ngay vào lúc tôi đang ngủ ngon nhất ấy~”. Maru làu bàu nhớ lại, vẫn còn tiếc nuối giấc ngủ dở dang của mình.

Tôi lách ra khỏi bốn người họ, kiếm một chỗ trống trên dãy ghế gần đó. Mặt trời giữa trưa treo lừng lững trên bầu trời Tokyo. Ánh nắng của nó vẫn chói chang như thế, khiến cho đám mưa liên tục của hơn tháng trước giờ nghĩ lại chỉ như một lời nói dối đại tài. Sân bay Narita vẫn đông đúc ngay vào thời điểm vắng chuyến bay nhất trong ngày. Vài du khách quá cảnh đang lang thang qua lại, đi từ nơi này đến nơi khác, nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài qua những lớp kính trong suốt một cách thích thú. Tôi tự hỏi nếu như thời gian quá cảnh lâu như thế, sao họ không đi mua một chiếc vé, bỏ ra ít tiền để được tự do đi khỏi cái nhà tù đẹp đẽ khổng lồ này?

Ở trước mặt tôi, nhóm của Ueda vẫn đang tranh cãi. Sự chậm trễ của người quản lý đã bị bỏ quên. Họ lại tiếp tục nói về Weimar và những dự định dành cho thành phố đó. Đó đều là những thanh niên đã hơn 25 tuổi đầu, hơn mười năm sống trong giới showbiz, số lần đi tour đến những thành phố lạ không thể đếm xuể. Ấy vậy mà giờ đây giống như những đứa trẻ lên năm, háo hức không kể xiết vì một đất nước nằm ở phía Tây trên bản đồ thế giới.

Tôi trầm ngâm ngắm quang cảnh sân bay, nghĩ về chiếc điện thoại đang nằm trong túi quần sau của mình. Có một cuộc gọi cần phải được thực hiện. Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ. Số liên lạc tôi thuộc nằm lòng. Tiền dư trong tài khoản cũng đủ kéo dài cuộc điện đến hơn 60 phút. Chỉ là một cái gì đó vẫn còn thiếu, như là dũng khí bấm lệnh gọi từ danh bạ, hoặc can đảm để mở lời nói về chuyến đi xa của mình.

Tôi nghĩ mình đang lo sợ một điều vô căn cứ. Kame thừa hiểu và chấp nhận việc chúng tôi phải đi xa vì công việc. Tuy nhiên, khi nơi đến là Đức, tôi bỗng nhiên không muốn nói cho cậu ấy biết. Tôi không thích làm ra vẻ như không có chuyện gì rồi hồ hởi kể cho Kame nghe về Weimar. Người ta không thể ngang nhiên mà đi từ một nơi này đến một nơi khác. Sẽ phải dùng đến phương tiện. Sẽ không cần nhắc cũng tự nhiên nghĩ đến máy bay và bầu trời. Như thế, sau cùng vẫn sẽ khiến cậu ấy vô tình nhớ lại những chuyện cũ không vui.

Tôi thật ra cũng chẳng phải kẻ nhạy cảm gì. Tôi có thừa thờ ơ và sự lơ đãng đối với thế giới này. Nhưng, như bạn biết đấy, Kamenashi lại thuộc về một trường hợp ngoại lệ rất khó nói.

Trước giờ lên máy bay mười phút, người quản lý vừa chạy hộc tốc từ ngoài cửa vào vừa hối hả giải thích vì sao anh đến muộn. Chẳng có lý do nào bọn họ đưa ra là chính xác cả. Chỉ đơn giản vì sau khi thức quá sớm để gọi điện nhắc nhở chúng tôi lúc sớm, anh đã lăn ra ngủ say sưa và lờ luôn chuông báo thức của đồng hồ hai tiếng sau đó.

Tôi vẫn ngồi lại trên ghế, thôi nghĩ nữa mà lôi hẳn cái di động ra khỏi túi quần của mình. Màn hình vừa mở khoá, một ngọn núi hoang vu ngay lập tức hiện ra. Tôi vừa đổi hình nền điện thoại lúc sáng. Sau giấc mơ bị chết chìm trong biển, tôi đã nghĩ tốt nhất là nên đặt niềm tin của mình vào những vùng cao. Việc tiếp theo phải làm chỉ là mở danh bạ, lần tìm tên liên lạc bắt đầu bằng chữ K. Tôi biết. Nhưng thay vào đó, tôi lại đi tìm chữ T, Tomohisa. YamaPi, bạn thân mến, kẻ thỉnh thoảng vì lý do không đâu vào đâu cả lại nói ra những câu khiến cho tim tôi run rẩy.

“Thế này nhé Jin. Im lặng mà nghe tôi nói, tuyệt đối không được xen vào giữa chừng. Okay? Rồi nhé. Tôi nói đây. Cậu, hnm, cậu sắp đi xa. Cậu sẽ rời khỏi Tokyo trong bảy ngày. Và cậu không yên tâm về Kame vì cậu ta đang sống chỉ có một mình ở một nơi buồn tẻ nào đó của Kukamura. Vì thế mà cậu muốn nhờ tôi thỉnh thoảng đến thăm, nói chuyện để cho cậu ấy đỡ buồn. Thế nhưng lại không được lộ ra việc cậu đã đi sang Đức. Tất cả mọi chuyện cậu cố gắng nói với tôi nãy giờ có phải là thế không Jin?”

Pi quả thật là một kẻ phiền toái. Sao cậu ta có thể lắm lời đến thế vào ngay trước lúc bạn mình chỉ còn ít phút để lên máy bay kia chứ?

“Nói. Trả lời tôi. Cuộc gọi này của cậu là nhằm vào mục đích tôi vừa kể ra phải không Akanishi?!”

“Okay. Cậu đúng, Pi. Cậu đúng tuyệt đối, đúng trăm phần trăm. Tôi gọi cho cậu chả phải vì thăm hỏi hay rủ rê gì gì cả. Chỉ là muốn nhờ cậu bạn thân mến còn hơn anh em ruột của tôi đây một việc như thế mà thôi”. Tôi ngừng lại, nghe thấy một tiếng khụt khịt tinh quái của Pi phía bên kia đầu dây. Tôi biết cậu ta đang chờ tôi nói ra câu quan trọng nhất. “Thôi nào Pi”. Tôi thở mạnh. ”Nhờ cậu chăm sóc hộ cho Kame trong lúc tôi đi vắng. Cậu cũng biết vì sao tôi không yên tâm rồi kia mà”

“Bạn thân mến, cậu không biết là tôi đang nhớ Shuuji-kun của tôi đến mức nào đâu. Tôi muốn đến thăm cậu ấy chết đi được, và nếu như không có một kẻ độc tài gia trưởng đáng ghét khó ưa nào đấy luôn để mắt tới cậu ấy không lúc nào rời thì tôi đã làm thế từ lâu rồi!”.

“Hay nhỉ ông mãnh? Anh em lâu lâu có chuyện nhờ vả thì cậu lại móc họng xỏ xiên nhau thế đấy?”. Tôi nhấn mạnh từng tiếng trong câu nói của mình.

Đầu dây bên kia bật ra tiếng cười khoái trá của Tomohisa. Rồi giọng cậu ta nghiêm túc trở lại.

“Được rồi, Jin. Cứ đến Đức và làm tốt công việc của cậu, khiến những cô gái điên lên và chường mặt ra khắp các tờ tạp chí nổi tiếng, tôi sẽ ở nhà và chăm sóc chu đáo cho Kame-chan của cậu”

“Trừ khi tôi học được phép tàng hình trong khi hát hoặc làm hoá đá bất cứ ai lỡ ngắm ảnh hay nhìn vào mắt tôi trên ti vi, sân khấu, ha?”

“Có một cách đơn giản hơn rất nhiều. Một cách hoàn toàn nằm trong khả năng của cậu”. Pi ra chiều bí mật.

“Là?”

“Ôm hôn như phát điên bất cứ cô gái nào trong tầm mắt của cậu và không ngừng thì thầm dịu dàng bên tai họ, ‘Aishiteru, aishiteru!”. Cậu ta phá ra cười ngay lúc đang nói. “Cậu biết không Jin? Cậu sẽ nhấn chìm họ đấy, cậu sẽ nhấn chìm họ chỉ bằng một câu nói như thế đấy”

Hai chữ “nhấn chìm” trong một thoáng nhắc tôi nhớ đến giấc mơ khi sáng.

“Tuyên bố với báo giới là chúng ta sẽ kết hôn chẳng phải một cách hay ho và đơn giản hơn rất nhiều sao?”. Tôi cười, trầm giọng nói.

Ở bên kia đầu dây, Pi á khẩu trong vài giây trước khi kịp lấy lại sự tinh ranh ngày thường của mình.

“Cậu không phải mẫu cô dâu lý tưởng của tôi, Jin. Thế nên phiền cậu biến đi khỏi mắt tôi giùm, nhanh, baka~”

Nói xong câu đó, cậu ta vội vàng cúp máy.

Như thế, người chiến thắng trong cuộc gọi vừa rồi không ai khác chính là tôi. Hương vị của chiến thắng thật ngọt ngào. Tôi tự thưởng cho mình một nụ cười. Vừa lúc ngẩng lên, thấy ngay trước mặt mình là người quản lý cùng bốn người Ueda, Koki, Maru, Junno. Họ đang nhìn chăm chăm vào điện thoại trên tay tôi, vẻ mặt đã hoàn toàn mất hết mọi kiên nhẫn.

May thay, vừa lúc đó, tiếng loa thông báo trên trần cao về chuyến bay lúc 1h 03’ trưa từ Tokyo đến Đức cũng kịp lúc vang lên.

---

Từ sân bay Frankfrut của Đức, chúng tôi lên xe của bên phía đối tác, di chuyển xuống phía Weimar trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời tháng bảy. Bên ngoài cửa sổ xe, những cánh rừng im lặng lướt qua. Sau những tàng cây, những ngôi nhà xây bằng gạch đỏ thi thoảng lại hiện ra. Cùng với chúng là những dãy dây phơi phất phơ quần áo đủ màu và âm thanh dễ nhận ra của đài radio. Có lẽ vì thấy mà không khí nơi đây gây ra cảm giác đặc biệt yên tĩnh. Mỗi gia đình làm thành một cuộc sống riêng tư hoàn hảo. Họ như núp trong một không gian riêng thuộc về mình, không xâm phạm và cũng không tò mò về cuộc sống của kẻ khác.

Ở Tokyo không có nhiều rừng rậm, thế nên mọi người trong nhóm chúng tôi đều ngơ ngẩn ra mà nhìn hàng hàng những cánh rừng lướt qua trên đường đi. Thật khó diễn tả quang cảnh này. Xe tốc hành chở bạn lao đi trên con đường vắng. Tay phải bạn là rừng già lộng gió. Tay trái bạn là cuộc sống yên vui của biết bao gia đình. Bạn băng qua giữa hai điều đó, cùng lúc trải nghiệm hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Một hoang dã và thô mộc. Một ràng buộc và có hơi ấm của tình thân.

Sau vài tiếng trầm trồ ban đầu, không khí trên xe cũng dần lặng đi. Vì Weimar cách Frankfrut khá xa nên xe chúng tôi chạy đường dài. Từ lúc lên xe, mọi người đã được điểm tâm bằng nước suối và một món bánh mì ngọt to bằng hai bàn tay người lớn. Món bánh nguội ngắt, có vẻ như đã được mua từ khá sớm. Có vị ngon và ngọt gắt dù dễ gây ngán. Junno là người duy nhất trong bọn có thể thanh toán hết phần bánh của mình chỉ trong một lần ăn. Ueda ăn như mèo, và quắc mắt cũng hệt như mèo nốt khi Koki trong một lúc dại dột đã lỡ miệng trêu anh ta là “nữ thực như miêu”. Tôi gặm được một phần ba cái bánh thì đã cảm thấy bao tử đầy ngấy. Sau khi uống nước vào thì tôi chẳng kiếm đâu ra được lý do để tiếp tục ăn cái bánh ấy. Tôi không cần phải tăng cân thêm nữa. Thứ bánh nhiều tinh bột này ngoài việc cung cấp năng lượng ra thì chẳng được tích sự gì khác.

Hai tiếng đồng hồ sau đó, vài người lăn ra ngủ gà gật trên ghế, số khác lơ mơ nhìn như mê sảng ra cảnh vật bên ngoài. Tôi đẩy Maru sang bên, lấy chỗ trống để có thể nằm xuống. Tôi không thích rừng nữa. Rừng rậm gây cho tôi ảo giác về sự mất phương hướng. Tôi không còn nhìn thấy gì khác ngoài rừng và con đường nhựa trước mặt. Nhưng bên tai tôi lại nghe thấy tiếng bấm máy của Kame, tiếng phim chạy sau khi một bức ảnh được lưu lại, cả giọng nói vừa ngần ngại vừa phấn khởi của cậu ấy khi nói cho ai đó nghe về sở thích chụp ảnh của mình. Tôi không dám mở mắt ra. Tôi sợ rằng nếu làm thế, tôi sẽ nhìn thấy một Kamenashi đang ngồi ngay bên cạnh, dán mắt vào cửa sổ và bấm máy liên tục khung cảnh bên ngoài. Rồi một lúc nào đó, cậu ấy sẽ lay tôi dậy và bảo, đừng ngủ nữa, để tôi chụp cho Jin một tấm hình.

Này Kame, trên tạp chí đã có quá nhiều ảnh của chúng ta rồi, cậu không cần phải chụp ảnh tôi nữa đâu. Và tôi cũng ở ngay đây, luôn luôn ở ngay đây. Cậu không cần phải lưu giữ tôi bằng ống kính của mình nữa đâu.

Chiều hôm đó, khi đến nơi, người quản lý bảo rằng tôi đã nói mê một điều gì đó trong khi ngủ. Tuy rằng nghe không rõ cho lắm, có điều, anh ta bảo, thật khó mà tưởng tượng Akanishi lại nói mê, còn là trong một dáng vẻ đau lòng nhiều như thế.

Tôi chỉ cười, nghĩ đến nát óc cũng chẳng biết mình đã mơ thấy gì.

~*~

Khách sạn chúng tôi lưu lại nằm giữa khuôn viên một khu vườn lớn. Và cách bày trí của nơi đây giống một cách kỳ lạ với những bức ảnh chúng tôi tìm thấy trên mạng về Weimar một ngày trước đó. Khách sạn cao mười bảy tầng, nằm trên khu đất đẹp nhất của khu vườn, có một đài phun nước lớn trong sân trước, ngay trước tiền sảnh khách sạn. Từ cửa sổ ở phòng riêng nhìn ra, khu vườn giống như mảnh lụa màu xanh khổng lồ, trên có điểm những điểm nhấn trắng là các bức tượng tạc hình những nhân vật nổi tiếng có nhiều cống hiến trong thời kỳ trường phái nghệ thuật cổ điển Weimar còn thịnh hành. Xa hơn chút nữa, vùng lân cận hiện ra với hình dạng những quả đồi trải dài thoai thoải, màu xanh nối tiếp màu xanh, rừng nối tiếp rừng, chừng như bất tận.

Buổi sáng ngày hôm sau, shot ảnh đầu tiên được thực hiện. Cấu trúc của khu vườn dường như đã gây một ấn tượng mạnh cho ekip thực hiện. Họ di chuyển khắp nơi, tận dụng ánh nắng, tham lam chiếm mọi cảnh trí. Chỉ trong một buổi sáng, số lượng hình chụp đã lên đến con số hàng trăm. Shot ảnh đầu tiên hoàn thành trước dự kiến. Chúng tôi có được một buổi tối nghỉ ngơi dễ dàng hơn chúng tôi tưởng.

Như kế hoạch từ trước, sau bữa tối, Koki và Junno lập tức biến mất. Theo như tin tình báo của Maru, họ đã nhờ nhân viên của khách sạn tìm giúp một xe taxi địa phương để đi thưởng ngoạn cảnh vật thành phố về đêm. Nói là thế, nhưng Maru cũng đoan chắc rằng, cùng lắm là sau hai vòng lượn phố, hai gã trai ấy sẽ tấp ngay vào một quán bar nào đấy cho xem.

Tôi cười trừ trước mẩu tin nóng bỏng của Maru. Ueda chỉ nhún vai và thêm đá liên tục vào ly nước của mình trong khi nghe. Đến 7h, chúng tôi phát hiện ra phòng thư giãn chung của khách sạn. Ueda là một tay có thần kinh vận động khá tốt. Không những xử lý gọn gàng những bao cát cứng đầu của môn boxing, trái bóng bé tí của môn bóng bàn cũng chẳng làm khó được anh. Chúng tôi chơi hết thảy năm ván. Sau hai ván đầu bị ăn trắng, tôi gỡ gạc lại được chút ít ở ván thứ ba, trước khi đầu hàng và nhường chỗ lại cho Maru ở hai ván cuối.

Trở lại quầy bar, tình cờ thợ ảnh chính của êkíp cũng xuống làm vài ly để thư giãn đầu óc. Chúng tôi trò chuyện vài ba câu, nội dung chủ yếu xoay quanh công việc lúc sáng. Anh khen ngợi biểu cảm trong ánh mắt của chúng tôi, nhưng đồng thời cũng bộc lộ một nỗi băn khoăn kỳ lạ khi chụp cho KAT-TUN những bức ảnh chỉ có năm người. “Cái gì nhỉ?”. Anh nói, bằng một vẻ mơ màng thật lạ chỉ có ở những kẻ ăn nằm với nghệ thuật lâu năm. “Có một cái gì đó khác đi trong bố cục của những bức ảnh. Tôi đã quá quen với gương mặt của sáu người các cậu rồi. Nghĩa là, khi tôi ngắm ống kính, trong bức ảnh của tôi quen với việc nhắm sẵn sáu vị trí lý tưởng dành cho gương mặt của các cậu. Nó giống như cái khung cơ bản để từ đó tôi phát triển và xây dựng thêm các ý tưởng cũng như bố cục mới cho bức ảnh của mình. Bây giờ, phải điều chỉnh lại một chút, phải tìm cách dàn trải ra hơn để mà lấp đi chỗ trống của Kamenashi.”

“Anh nhiều chuyện thật đấy! Chụp ảnh thì cứ chụp ảnh thôi. Chỉ việc chụp cho thật đẹp vào là được thôi ấy mà, gì mà cảm giác này nọ kia chứ?”. Tôi vỗ vai anh, gọi thêm bia cho anh, ngăn không cho anh nói thêm về cái đề tài nhiếp ảnh điên khùng đó nữa. Để thay vào đó, tôi hỏi anh có biết về những mặt hàng nước giải khát mới ra gần đây. Có một loại nước dành cho bọn trẻ, gọi là “Haya, haya, quân đoàn bọ xít vô địch”, vì thế mà bao bì bên ngoài in đầy những cô cậu mặc quần áo siêu nhân vỗ cánh bay phần phật.

Nhưng anh ta chẳng chút hứng thú nào với đám siêu nhân nhóc tì của tôi, chỉ tỏ ra nôn nóng và liên tục hỏi tôi có muốn xem qua trước một số ảnh chụp lúc sáng hay không. Dĩ nhiên là tôi từ chối. Viện ra lý do mình quá lười để leo những mười hai tầng cầu thang bộ lên đến phòng anh, tôi từ chối nhiệt tình đến mức sau cùng đã khiến cho anh thất vọng mà bỏ đi. Còn lại một mình, tôi gọi thêm một loại rượu địa phương khác và chậm chạp thưởng thức vị đắng chát của nó trong tiếng kèn sacxophone xa vắng của một vị du khách người Ý.

Lẽ ra tôi có thể thẳng thắn mà nói với người thợ nhiếp ảnh đó lý do thật sự tôi từ chối xem những bức ảnh. Có một sự liên hệ lạ lùng đến Kame mỗi khi năm người chúng tôi ở cùng với nhau trong một nơi và nhìn khắp những người còn lại xung quanh mình. Có một cái gì đó không đúng khi chỉ năm chúng tôi ở nơi đây. Có một cái gì đó rất đau lòng khi những người làm chương trình thỉnh thoảng lại đãng trí quên đi sự thiếu hụt của chúng tôi mà hỏi về Kame. Và sự ồ ra vỡ lẽ sau đó của họ, có một cái gì đó quá hiển nhiên khiến chúng tôi chán ghét.

Vô hình trung, nhìn vào những bức ảnh chụp KAT-TUN năm người, tôi luôn cảm thấy rằng đó là một sự thất bại to lớn nhất.

Ueda đã từng bảo rằng, đó là dấu hiệu cho thấy sự uỷ mị bên trong Akanishi chỉ tăng lên chứ không giảm đi. Tôi cũng không còn sức để mà có thể không thích Ueda hơn nữa. Trong bảy ngày ở Đức, mỗi đêm tôi luôn xuống uống ở quầy bar trong nhà hàng khách sạn. Ngoài công việc, chỉ có giấc ngủ và cái không khí xa lạ của quán xá ở đất nước này khiến tôi được an ủi. Tôi cũng không muốn nỗi nhớ nhung bên trong mình ngày qua ngày lại đầy hơn như thế. Tôi thôi nghĩ ngợi. Kiên quyết trong việc đẩy lùi Tokyo cùng tất cả con người và sự kiện liên quan đến nó ra khỏi tâm trí.

Chỉ đôi khi, vào những lúc rất khuya một mình đi thang máy trở về phòng, tôi mới cho phép mình nghĩ đến vài điều vụn vặt liên quan đến cậu ấy. Tôi nghĩ đến những căn hộ Kame từng ở qua. Tôi nghĩ đến buổi chiều tôi đi ngang khu Shibuya sầm uất và trông thấy trong một cửa hàng bán ti vi nọ, hình ảnh Kame cười rạng rỡ trên bục ném, nắm trong tay quả bóng sẽ mở màn cho trận đầu tiên của giải chuyên năm đó. Tôi còn nghĩ đến một vài buổi sáng tôi thức dậy, cơn đau đầu vì trận say bí tỉ đêm qua vừa nhen lên đã hoàn toàn tan biến khi nhìn thấy cậu ấy ngồi ở cuối giường, trong ánh sáng của nắng, mặc trên người chiếc áo ám đầy hơi rượu của tôi. Sau cuối, hình ảnh cậu ấy ngồi một mình uống trà và ăn món okonomiyaki ở hàng hiên hình vòng cung luôn hiện lên trong mắt tôi, giữa bóng đêm mênh mang của thành Weimar trầm mặc.

---

Một buổi tối muộn, khi tôi vừa gọi đến suất bia thứ ba, người phục vụ sau khi đem bia đến bỗng nhiên không đi ngay. Người đàn ông trạc tuổi sáu mươi đó nhìn tôi chăm chú qua đôi kính trễ xuống sóng mũi của mình. Quầy bar khi đó cũng tương đối vắng khách. Ngoài tôi ra, chỉ còn một nhóm đàn ông bàn chuyện tin tức ở góc bàn trong góc. Cái nhìn chăm chú của người phục vụ không khiến tôi bối rối. Thản nhiên nâng ly bia, tôi uống cạn nó chỉ trong một hơi. Sau đó, quay sang ông ta, tôi lịch sự hỏi.

“Xin lỗi, tôi không biết mình có thể giúp được gì cho ông đây?”

Ông ta dùng tay đẩy gọng kính nằm lại ngay ngắn, cúi xuống gần tôi rồi trả lời bằng một giọng khào khào rất lạ.

“Cậu có muốn chơi một ván cờ không? Tôi có.”

Tôi lấy làm lạ là ông đã hỏi “muốn chơi” chứ không phải là “biết chơi”. Hai câu hỏi này có ý nghĩa rất khác nhau.

Trước khi tôi kịp trả lời, ông ta đã lôi từ ngăn kệ bên trong quầy ra một bộ cờ tướng đã mòn vẹt, chỉnh sáng ngọn đèn phía bên trên và nhanh nhảu bày các quân cờ thành hai thế cờ cân bằng nhau.

Sức cờ của tôi không đến mức quá tệ, nhưng người đàn ông này xem ra cũng chẳng phải một tay cao cờ. Ván đầu tiên diễn ra rất nhanh. Chúng tôi rượt đuổi quân của nhau theo kiểu “ăn miếng trả miếng”. Sang ván thứ hai, nhịp điệu trở nên chậm rãi hơn. Những quân cờ đi loanh quanh trong khoảnh đất của mình, thi thoảng tập kích bất ngờ sang phần biên giới để cướp về vài quân chốt bé tí teo. Thi thoảng, chụp đèn chao nghiêng do một luồng gió bất chợt thổi đến từ bên ngoài khu vườn. Ánh sáng cũng theo đó chênh chao, và bỗng nhiên tôi nhận ra một nỗi buồn bã của kẻ đã lạc mất quê hương trên gương mặt vô cảm của những quân cờ mình ăn được.

Người phục vụ chẳng nói thêm tiếng nào từ khi bắt đầu chơi cờ. Cũng không có thái độ gì tỏ ra e ngại sẽ bị cấp trên bắt gặp mình đang ăn cắp thời gian làm việc cho một trò giải trí cá nhân như thế. Ông ta chăm chú và say mê vào ván cờ, tạo cảm giác như sự có mặt thật sự của ông ở quầy bar này chính là vì nó.

Ở nước đi thứ bao nhiêu không còn nhớ rõ, người đàn ông đốn ngã một quân mã của tôi, từ đó tiến sâu hơn vào lãnh thổ của quân đỏ, ngày càng gần ngôi vị của Tướng quân. Sau mỗi lần đặt quân, ông lại gõ nhè nhẹ ngón tay út của mình lên mặt quầy, tỏ rõ một sự thích thú lẫn mong ngóng nào đó đối với động thái của đội quân màu đỏ.

Tôi cho rằng ván cờ này có thể kết thúc chỉ sau khoảng 4, 5 nước đi nữa. Tôi cảm thấy mệt. Đồng hồ lớn ở đại sảnh khách sạn cũng đã gần chỉ đến con số mười hai. Thế nhưng vị bia đêm nay dường như quá nhẹ, tôi không cảm thấy say. Chỉ đơn giản là mệt và cô đơn một chút.

“Chiếu tướng. Không còn đường mà chạy nhé!”. Người phục vụ cười, di chuyển quân pháo của mình về phía trái, tạo nên một gọng kìm hoàn hảo trong việc bắt sống một tay chỉ huy.

Tôi không nói gì, chỉ đặt tiền nước lên quầy rồi chuẩn bị rời khỏi bar. Cũng ngay lúc đó, gương mặt đầy vết nhăn của ông ta một lần nữa chợt áp sát lại tôi. Dưới gọng kính trắng, đôi mắt ông toát ra một cái nhìn ma mãnh kỳ lạ.

“Đêm nay cậu có muốn một ai ngủ cùng không?”.

Tôi lùi về sau một chút, nhìn đăm đăm người đối diện. Nhưng ngay sau khi thốt ra câu đề nghị kỳ quái đó, ông ta đã lui về vị trí quen thuộc, bắt lấy một chiếc khăn và chí thú với việc lau chùi ly tách của mình.

Tôi thở ra một hơi mạnh, cùng lúc nghe thấy một đợt gió mới vừa từ khu vườn tràn đến. Chụp đèn lại đong đưa dữ dội. Ánh sáng chấp chênh lướt từ chỗ này sang chỗ kia trên mặt quầy gỗ tối. Và rồi, giống như bị mê hoặc bởi những đốm sáng biết nhảy múa đó, tôi gật đầu, nói khẽ số phòng của mình trước khi rời đi.

---

Có lẽ là lúc nửa đêm, hoặc đã qua ngày mới một chút, cô gái ấy đến.

Cửa mở ra làm vang lên một tiếng động nhỏ, ngay sau đó là một bóng người khéo léo lách vào. Trong vài giây ngắn ngủi, tia sáng từ ngoài hành lang cũng theo vào, hắt thành một vệt dài màu vàng trên lớp thảm.

Khoảng cách từ cửa đến giường là mười bước chân. Bằng một cách nào đó, trên quãng đường đi ngắn ngủi đó, cô ta tự biến cơ thể mình trở nên trần trụi trước khi vào đến giường của tôi.

Dù bóng tối lấp đầy căn phòng, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của cô gái. Những đường nét đầy đặn và đặc trưng của cơ thể phụ nữ, ngay cả khi không cần phải làm gì, bạn cũng có thể nhận ra ngay lập tức. Chúng quá mềm mại, đầy e dè, vừa ngượng ngùng vừa thích được ngắm nhìn, quen với việc khiêu khích người khác ngay cả khi không tự mình ý thức về điều đó. Tất cả những đặc tính đó đã tạo nên sự nhạy cảm đầy quyến luyến của phái nữ, chỉ cần tiếp xúc qua một lần, bạn đã có thể nhận ra và nhớ mãi điều đó. Cảm giác quen thuộc và có chút nhàn nhã khi tôi để yên cho cô gái lạ hôn khắp khuôn mặt mình. Nước hoa cô dùng có mùi khá nồng. Nó gợi nhớ đến một ngày hè đầy nắng hay một loài hoa ngát hương nào đó, những thứ luôn luôn quá đầy tràn và viên mãn.

Khi tôi tìm ra miền ẩm ướt của cô và bắt đầu đi vào bên trong nó, cô run lên như một chiếc lá trước khi dần lả đi vì nỗi khoái cảm đang lan dần khắp châu thân mình.

Âm thanh thoả mãn duy nhất của cô cũng thoát ra vào lúc đó. Đó dường như là một cái tên Đức. Tên một người thanh niên. Cô hẳn đã gọi tên người tình của mình.

Gần sáng, cô xuống giường, mặc lại quần áo, đến bên bàn nhón lấy những tờ dollars tôi để sẵn từ tối hôm trước.

Trước khi ra khỏi cửa, cô ngoảnh lại, đôi mắt dán chặt vào tôi những tia nhìn sắc sảo.

“Tối nay, ông có muốn tôi quay lại không?”

Vẫn ngồi nhìn về phía cửa sổ, tôi gắn lên môi mình một điếu thuốc và châm lửa cho nó. Sau cùng, khi nhả ra đợt khói đầu tiên, tôi trả lời câu hỏi của cô bằng một cái gật đầu.

---

Vẫn là lúc nửa đêm hoặc muộn hơn một chút, cô gái quay trở lại vào đêm hôm sau.

Tôi ngồi tựa lưng vào thành giường, đốt một điếu thuốc trong lúc quan sát thân hình cô dần trở nên khoả thể trước mặt tôi. Cô có một thân hình đầy đặn, bộ hông tuyệt đẹp kết hợp một cách hài hoà với đôi chân dài, cũng như mái tóc màu hung buông dài phía sau tấm lưng thon. Cổ cô thanh mảnh nhưng ngực cô hơi nhỏ, nó gây một cảm giác buồn bã đáng thương hơn là có tác dụng khuấy động niềm ham muốn ở kẻ khác.

Cũng như lần đầu, cô hành động rất nhanh, phút chốc đã ở trên giường của tôi, tỏ ý muốn vuốt ve gương mặt tôi.

Tôi để yên cho cô làm thế, nhưng khi cô rướn người lên để có thể hôn được vào môi thì tôi ngăn cô lại.

“Xin lỗi, nhưng đêm nay chúng ta có thể ngủ không?”. Tôi xoa nhẹ ngón tay lên tóc cô, nói chậm từng tiếng một.

Cô gái xa lạ mở to mắt nhìn tôi, như thể cô vừa được nghe thấy lời đề nghị điên rồ nhất trong cuộc đời của mình. Nhưng bóng tối trong căn phòng rất dày, nó giúp bảo vệ tôi trước ánh nhìn của cô. Ngoài ra còn giúp duy trì một sự im lặng rất dễ chịu.

Sau cùng, cô nằm xuống, thiếp dần vào giấc ngủ sau khi đã nhìn chăm chăm lên trần nhà một lúc rất lâu.

Còn tôi vẫn ngồi trong tư thế đó, tự châm cho mình điếu thuốc mới, nhìn một đêm dài chậm chạp trôi qua.

Bình minh ngày hôm đó có màu xanh của biển, cần mẫn như một con ốc sên, bò dần lên từng chút một trên bầu trời của Weimar.

Cô gái lạ thức dậy trên chiếc giường của tôi, không nói một lời nào, vẫn chỉ ra đi sau khi đã nhón lấy của tôi một tờ dollars.

Tôi không hỏi vì biết, tối hôm sau cô sẽ quay trở lại.

---

Bằng cách đó tôi sống qua bảy ngày yên ổn ở Weimar. Hàng đêm ngủ bên cạnh một cô gái lạ mặt, không rõ tên tuổi, quá khứ hay thân phận. Tôi cũng không quá quan tâm đến những điều đó. Thứ duy nhất tôi muốn ở cô ta là hơi ấm. Thứ duy nhất cô ta cần ở tôi là những đồng dollars. Một cuộc trao đổi sòng phẳng và khiến cả hai bên đều yên lòng.

Ngoài ra chẳng ai trong hai chúng tôi nói thêm với nhau một điều gì khác.

Dấu hiệu của sự bất ổn chỉ xảy đến vào ngày cuối cùng chúng tôi lưu lại Đức. Nhân viên ở quầy tiếp tân gọi lên phòng, báo cho tôi hay có một cuộc gọi đường dài từ Nhật. Người gọi chỉ đích danh tên họ tôi là kẻ nghe máy, bảo rằng có chuyện gấp, không thể chờ đợi lâu hơn.

Chính vì thế mà họ đành phải làm phiền đến tôi vào lúc 5h sáng như thế.

Nhưng Yamashita Tomohisa thì chẳng có được đến một phần mười sự lễ độ như thế, cậu ta ngay khi nghe thấy tiếng tôi, chỉ quăng lại một câu ngắn gọn rồi cúp máy ngay lập tức.

Từ giữa tuần trước Kame đã đi khỏi Tokyo rồi.

Cuộc gọi không đến hai mươi giây. Chỉ để thông báo về việc một người đã đi khỏi Tokyo,Tomohisa đôi khi thật là một kẻ rảnh rỗi quá.

Nhưng như đã nói, thỉnh thoảng, rất vô cớ, cậu ta lại khiến tôi phát run lên vì những câu nói của mình.

---tbc

akame fanfic | multichapter

Previous post Next post
Up