Author: Phương (aka
phuong_rong0735)
Fandom: KAT-TUN
Pairing: Akanishi Jin/Kamenashi Kazuya
Disclaimers: only the story belongs to me.
Genres: Romance. Angst. Comfort/Hurt. Lime
Rating: M (PG-15)
Warning: OOC (maybe)
A/N: Hôm nay mình spam bài một chút nha :"D
Part I Part II Part III Part IV Part V Part VI Part VII Part VIII IX.
Tháng tám năm đó trở nên dài hơn bao giờ hết.
Khi tôi quay về từ Đức, mùa thu đã phủ một diện mạo mới lên Tokyo. Bầu trời thành phố đọng lại trong một sắc cam rực rỡ. Những cô gái trẻ trên đường phố quấn mình trong những bộ váy áo theo kiểu thời trang thu đông tươi vui. Và khi đi bách bộ ở những quả đồi trong khu Kukamura vào những buổi hoàng hôn, tôi thường nhìn thấy một sắc màu đỏ cam rực lên từ đằng Đông, trông giống như có một đám cháy to đang bốc lên ở nơi đó.
Căn hộ lạnh toát khi tôi dọn đến. Sự trống trải bao phủ lên các bức tường và mọi không gian ở nơi đây. Chẳng còn lại bất cứ dấu vết nào của người chủ cũ. Ngay cả chiếc ghế sofa Kame hay ngồi cũng chẳng lưu lại bất cứ hình ảnh thân quen nào. Tôi đi một vòng khắp ngôi nhà, cuối cùng ra phía trước hàng hiên. Những quả đồi thấp ngập trong màu đỏ của cánh rừng cạnh đó. Nắng vàng óng. Trời bên trên cao và xanh thăm thẳm. Con tàu trắng xuất phát từ ga Tokyo, bình thản lướt trên đường ray như một thực thể có suy nghĩ và cuộc sống của riêng mình.
Ngoài việc Kame đi khỏi nơi đây từ giữa tuần trước, Tomohisa không thể nói thêm cho tôi biết bất cứ tin tức gì. Trong cuộc gặp một ngày sau khi tôi trở về ở chính căn hộ ở Kukamura, cậu bạn kể lại mọi việc với vẻ khá nhẹ nhàng.
“Theo như lời cậu bảo, cứ cách ngày tôi lại đến nói chuyện với Kame. Cũng chẳng phải việc dễ dàng gì đâu. Mỗi lần lại phải nghĩ ra một lý do khác nhau. Chuyện để nói cũng đâu phải lần nào cũng có. Đa phần chúng tôi chỉ nói về thời gian quay phim Nobuta wo. Produce. À, có lúc cũng nhắc đến hồi chúng ta còn nhỏ. Cả bọn mình luôn ấy mà. Tôi cảm thấy Kame thích việc đó. Cậu ấy nói nhiều hơn và cũng cười nhiều hơn. Còn bảo, rất nhớ quãng thời gian đó. Cậu ấy từ đầu đến cuối chẳng khi nào hỏi gì về cậu cả. Nhưng tôi cũng vờ như tình cờ mà bảo rằng dạo này lịch đi show của cậu rất dày, đã thế còn là những nơi cách xa Tokyo thôi. Thật ra thì, mỗi lần tôi tự động nói về cậu trước mặt Kame, tôi đều có cảm giác rất kỳ quặc, Jin. Giống như thể tôi đang nói về một chuyện ngay trước mặt người hiểu rõ câu chuyện đó hơn ai hết. Thế đấy. Thế rồi hôm thứ tư tuần rồi, tôi đến thì cậu ấy đã đi mất rồi. Chẳng có một dấu hiệu hay lời báo trước nào cả. Thoạt đầu tôi cho là cậu ấy về nhà cha mẹ mình. Nhưng cho đến đầu tuần rồi, khi tôi gọi đến đó hỏi thăm thì mới hay chuyện không phải như vậy. Ngay cả cha mẹ Kame cũng chỉ liên lạc qua điện thoại với cậu ấy trong mấy tháng qua. Rồi thì tôi gọi sang Đức báo tin cho cậu hay…”
“Một vụ mất tích hả?”. Tôi cười, hỏi lại ngay khi Pi kết thúc câu chuyện của mình.
“Không. Vì sau đó hai ngày, Kame có gọi điện cho tôi”. Cậu ta nói mà không nhìn tôi.
“Ừ?”. Tôi không chắc mình có thật sự muốn biết nội dung của cuộc điện đó hay không.
“Cậu ấy bảo, tạm thời muốn đi khỏi Tokyo một thời gian. Cậu ấy sẽ ổn, đừng quá lo lắng mà làm gì.”
“Sẽ ổn cơ à?”. Tôi ngả hẳn người vào lưng ghế sofa, nhận ra một vẻ mỉa mai không che giấu trong giọng nói của chính mình.
Pi nhăn mặt, ném cho tôi cái nhìn đầy trách móc.
“Thôi nào Jin! Cậu phải biết là Kame có cách nghĩ riêng của cậu ấy. Đi khỏi Tokyo là chọn lựa của cậu ấy. Tạm thời rời xa cậu cũng là chọn lựa của cậu ấy. Cậu ấy đã hai mươi ba tuổi rồi, không còn là một Kamenashi lúc nào cũng theo sau lưng cậu như ngày xưa nữa.”
“Thế đấy!”. Tôi nhếch môi cười, ngay vào lúc cảm thấy mình đang bình thản nhất thì một cơn giận dữ bỗng nhiên nổ bùng trong giọng nói. Tôi không thể kiềm nó hơn được nữa. “Nhưng ít ra cũng phải chính miệng cậu ta nói với tôi điều này! Cậu không hiểu sao Pi? Chẳng bao giờ tôi tự tin rằng mình hiểu được trong đầu Kame đang suy nghĩ cái gì cả. Cậu ấy tỏ ra như thế này, nhưng thực tế lại cư xử theo một cách hoàn toàn ngược lại. Chúng tôi cứ giống như đang rượt đuổi nhau vậy, trên một cái vòng tròn bất tận!”
Người đối diện nhìn chằm chằm vào tôi rồi lắc đầu, trả lời một cách khó khăn.
“Tôi không biết, Jin. Nhưng Kame có để lại cái này, nhờ tôi chuyển giùm cho cậu.”
Vừa nói cậu ta vừa lấy từ túi áo ra một phong thư dán kín, đưa cho tôi.
“Tôi có việc phải đi rồi. Cậu cứ bình tĩnh mà suy nghĩ lại mọi chuyện thêm đi”
Sau khi Tomohisa đi khỏi, căn phòng khách trở nên im lặng khủng khiếp. Tôi ngồi một mình trên ghế sofa, cái ghế đã bao lần trước đây Kame luôn ngồi, quen với việc một mình lắng nghe những mẩu đối thoại phát ra từ chương trình trên ti vi để chống lại sự buồn tẻ ở nơi đây. Nắng tràn vào phòng từ phía hàng hiên, nhuộm vàng một phần chiếu tatami ngay bên dưới chân tôi. Dùng dao rọc giấy mở phong thư, tôi bắt đầu đọc. Loại giấy khắc nổi gây ra cảm giác ram ráp khi tôi chạm tay vào. Lá thư không dài, chỉ trên dưới khoảng mươi dòng, nét chữ cứng và cẩn thận. Ý nghĩ rằng đó là tất cả những gì cậu để lại cho tôi khiến tôi không sao chịu đựng nổi.
“Tôi sẽ ổn, Jin. Cho nên đừng lo lắng gì cả. Tôi đã từng suy nghĩ về việc này, rời xa anh, đi khỏi Tokyo, sống cuộc sống bình thường ở một nơi nào đó. Những lúc chán nản, tôi vẫn có thói quen nhớ đến Okinawa, dùng những kỷ niệm cũ ở nơi đó như một cách động viên chính mình. Nhưng có những lúc, ngay cả Okinawa cũng không thể giúp được gì cho tôi, thế là như một lẽ tự nhiên nhất, tôi lại nghĩ đến việc đi xa. Đó giống như một điều không tưởng trước vụ tai nạn. Nhưng giờ đây, tôi bỗng nhận ra mình có đủ điều kiện để thực hiện mơ ước đó. Dám thay đổi là dấu hiệu của sự can đảm, có phải không? Nếu đúng là như vậy, lần này tôi đã can đảm rất nhiều, anh nghĩ có đúng không?
Tôi sẽ sống tốt. Nếu anh cũng sống tốt như thế, giữ được bản thân mình không chết đi trước đi trước tôi thì một ngày nào đó chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau. Nhật Bản không phải Mỹ, Canada hay Trung Quốc. Nó rất nhỏ. Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau mà thôi…”
Tôi mở mắt ra, nhìn đăm đăm xuống những ngón chân đi trần trên sàn nhà của mình. Vũng nắng đã bò vào đến tận giữa phòng. Những ngón chân của tôi ngập trong nắng. Cảm giác ấm áp hiện diện trên làn da và đang lan dần khắp cơ thể. Tiếng máy xén cỏ từ đâu đó bỗng rì rầm vang lên. Tôi chú tâm lắng nghe âm thanh ấy. Giữa sự vắng lặng của vùng ngoại ô lúc 10 giờ sáng, nó đều đặn vang lên, không khác gì một lời kêu cứu tuyệt vọng.Tôi tuột khỏi ghế sofa, ngồi hẳn xuống sàn, để cho cả cơ thể mình ngập trong nắng.
~*~
Tôi không nói cho một ai khác biết về sự biến mất của Kame, nhưng bằng một cách nào đó, những kẻ cần biết đều đã biết. Thật may, chẳng ai xúm vào an ủi hay nói những lời vỗ về với tôi. Chỉ luân phiên năm gã trai kéo nhau đi khắp các bar đứng ở Tokyo, uống bia và chuyện gẫu lung tung về những đề tài bất tận của cuộc sống đô thị.
Trong thời gian đó, có một vài sự việc đáng chú ý diễn ra như sau.
Thoạt tiên là chuyện tình cảm của Koki. Cậu ta từ hồi tháng ba đã bắt đầu hẹn hò qua lại với một cô nhân viên bán hàng ở siêu thị. Người phụ nữ độc thân một mình lo cho đứa con gái sáu tuổi, bận rộn đến mức chẳng bao giờ màng đến những chương trình ti vi hay sân khấu ca nhạc, thế cũng có nghĩa là cô ta hoàn toàn mù tịt với việc Koki-kun của chúng ta đây là nhân vật nổi tiếng như thế nào. Sau hơn bốn tháng quen biết, mối quan hệ vẫn đang tiến triển vô cùng tốt đẹp. Koki vẫn thường đến nhà cô ấy vào lúc cuối tuần, cùng cô đi siêu thị mua thức ăn rồi về làm cơm trong bếp. “Có lẽ tiếp xúc nhiều với mấy cô trong showbiz, tớ đâm ra cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh một cô gái bình thường, nhỉ?”. Tự khổ chủ đã lý giải về chuyện tình cảm của cậu ta như thế.
Việc thứ hai là trong một buổi phát sóng trực tiếp chương trình trên radio, Junno yêu dấu đã lỡ miệng hỏi Ueda rằng, “anh có muốn chúng ta cùng nhau có một cuộc hẹn hò không?”. Hậu quả đầu tiên là Ueda sặc nước và ho sặc sụa trong phòng thu. Hậu quả kéo theo là phần sau của chương trình ngày hôm ấy, các fan của Tatchan chẳng được nghe anh nói gì khác ngoài một tràng ho sặc sụa, đầy biểu cảm và bức xúc như thế.
Việc thứ ba là tôi có cơ hội quay trở lại Okinawa một lần nữa. Một chương trình đặc biệt mừng kỳ phát sóng thứ 200 của Cartoon KAT-TUN. Chuyến đi khởi hành trong đêm tối và chúng tôi đến nơi vừa kịp lúc để đón bình minh lên. Quang cảnh yên tĩnh của bãi biển buổi sớm khiến vài người trong đoàn lặng người đi. Những đợt sóng bạc đầu đuổi nhau chạy từ khơi xa vào đất liền, vỗ nhẹ nhàng vào bờ cát trước khi nhẹ nhàng tan biến. Bầu trời như phủ một tấm vải màu xanh lam mềm mại, dần dần bị bóc tách ra từng chút một bởi sắc cam khi mặt trời lên. Ở nơi cuối trời, nơi ranh giới giữa biển và trời gần như xoá nhoà, hai sắc xanh hoà lẫn vào nhau làm thành một thực thể duy nhất, tôi lại trông thấy một màu tím biếc. Hình ảnh hiện ra trên võng mạc của mắt chân thật và rõ ràng. Nhưng tôi tự biết rằng đó không khác gì hơn một ảo giác của bản thân. Cái khoảng trời tím biếc ấy, đã vĩnh viễn nằm lại, đã vĩnh viễn thuộc về cái tuổi niên thiếu cách đây rất xa. Đó là con đường chúng tôi đã đi qua, mãi mãi không có cách nào quay trở lại.
Đôi lúc, đứng trước biển, tôi lại có cảm giác rõ rệt về sự tan biến. Âm thanh của ngàn khơi, vẻ đẹp hùng vĩ lớn lao của đại dương, thế giới luôn luôn biến động và tuân theo quy luật của kẻ mạnh ẩn bên dưới những tầng nước, cả sự tĩnh lặng vô biên khi đứng một mình lắng nghe tiếng sóng.
Tôi vẫn chưa thể hiểu được lý do vì sao Kame muốn rời xa tôi. Cậu ấy sợ hãi Tokyo, muốn đi đến một nơi nào đó hiền lành và ôn hoà hơn là điều tôi có thể hiểu được. Nhưng vì sao ngay cả tôi cậu cũng có thể để lại phía sau?
Tình cảm hoá ra lại là thứ khiến người ta nặng lòng đến thế. Mang theo tất cả tình cảm của tôi, cậu thanh niên đó vẫn tin rằng mình có thể sống tốt khi chỉ có một mình hay sao?
Tôi đã từng nghĩ qua việc một lúc nào đó chúng tôi sẽ chia tay nhau. Trong hình dung đó, tôi và cậu có một cuộc hẹn sau cùng. Chúng tôi cùng đi đến rạp chiếu phim, xếp hàng hồi lâu để mua được vé của một bộ phim ăn khách ngay trong suất chiếu đầu tiên. Trong rạp đông đúc và ngột nghạt. Cậu uống một lon Cola to và liên tục nhai món popcorn của mình. Bộ phim gay cấn và gây ra những nỗi xúc động lớn lao. Các khán giả nữ rất nhanh chóng chấm khăn tay lau đi nước mắt, những chàng trai bên cạnh thì luôn ra sức dỗ dành. Còn tất cả những gì chúng tôi làm vẫn chỉ là uống Cola và ăn popcorn. Đến cuối phim, mọi âm thanh và tiếng động đều biến mất. Màn hình cũng tối đen, chỉ hiện lên vài dòng chữ trắng. Kame quay nhanh về phía tôi khi đó, tận dụng khoảnh khắc cuối cùng trước khi rạp sáng đèn để hôn vội lên môi tôi. Nụ hôn có vị Cola và mùi bơ sữa ngọt ngào của popcorn. Nụ hôn của cuộc hẹn cuối cùng trước lúc chia tay. Nụ hôn có dùng cả đời mình tôi cũng không sao quên được.
Tôi là một kẻ tham lam từ trong bản chất. Tôi muốn cả ngọt ngào và xót xa cùng lúc. Muốn cả hạnh phúc và khổ đau. Muốn người tôi yêu cũng phải yêu tôi nhiều như thế. Muốn dù cho có chống lại hết thảy nhân loại, vẫn sẽ trở thành một kẻ hạnh phúc nhiều đến mức vừa được ngưỡng mộ vừa bị hiềm ghen.
---
Một buổi sáng thứ bảy, tôi đến JE sớm. Lúc đi thang máy lên phòng tập, tình cờ nhìn thấy Ueda. Thật ra, ngẫm kỹ lại thì đó không giống một sự tình cờ cho lắm. Anh ta ngồi xếp bằng trên băng ghế dành cho khách ở khu vực tiếp tân, tư thế giống như một bài tập yoga nào đó. Khi trông thấy tôi thì lặng lẽ tuột xuống, theo sau tôi vào trong thang máy. Suốt thời gian hai mươi mấy giây cỗ máy hình hộp trượt theo những sợi cáp lên đến những tầng cao, Ueda không nói lời nào. Tôi quan sát anh qua hình ảnh phản chiếu lờ mờ trên mặt kiếng bên trong thang máy, thấy anh có vẻ như đang đắn đo và suy xét một việc gì đó.
Cuối cùng, phải đến khi vào đến phòng tập, anh mới có thể dứt khoát xong mớ suy nghĩ của mình.
“Jin, tối qua Kame đã gọi điện chúc mừng sinh nhật tôi. Cậu ấy dùng máy bàn. Nhờ thế mà tôi nhận ra được mã vùng. Tôi nghĩ đây là chuyện cậu nên biết.”
Tôi chầm chậm quay người lại đối diện với anh. Người thanh niên 27 tuổi đứng trước mặt, là kẻ biết rất rõ khi nào nên và khi nào không nên nói chuyện đùa. Vào buổi sáng một ngày cuối tuần đẹp như thế này đây, anh quyết định nói cho tôi nghe một bí mật của riêng mình. Bí mật đó hoặc khiến tôi hạnh phúc hoặc khiến tôi đau lòng đến mức chết đi. Nhưng có thế nào cũng phải thử qua mới biết được.
“Mọi việc còn lại tuỳ vào cậu cả đấy. Tôi chỉ có thể giúp được đến thế này thôi”. Ueda bước lại gần, dúi vào tay tôi mảnh giấy nhỏ. Rồi anh bỏ đi mà không cần biết tôi có đồng ý cầm lấy nó hay không. Mảnh giấy rơi xuống sàn, bên trong hiện ra một dãy số dài. Những con số vô cảm, nhưng trong khoảnh khắc đó thốt nhiên toả ra một hơi ấm giống như ánh nắng. Ánh nắng đầu ngày, rạng rỡ như nụ cười hôm nào của cậu. Tươi đẹp đến mức ngỡ như một ảo ảnh.
Ngón tay tôi chạm vào nắng.
Ngón tay tê dại.
---
Sau buổi sáng hôm đó, tôi nhiều lần nằm mơ thấy cậu ấy.
Trong mơ thấy cậu ấy nhờ người đến, gọi tôi đi gặp cậu ấy. Chẳng rõ địa điểm hẹn gặp là đâu, nhưng tôi ngay lập tức đi theo kẻ dẫn đường mà chẳng chút hoài nghi nào. Đường thật xa. Chúng tôi cứ đi mãi đi mãi, mặt trời lên rồi xuống, xuống rồi lên. Thời gian trong giấc mơ trôi qua vùn vụt. Đến khi ngừng lại, ngẩng nhìn lên, người dẫn đường đã biến mất tự khi nào. Và tôi bị bỏ lại một mình ở nơi đó với một sự bồn chồn mà không hiểu vì sao.
Lần khác, mơ thấy cậu ấy đến thăm tôi vào một ngày nắng đẹp. Trời sáng tinh mơ. Tôi ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, tóc tai rối bời, mắt nhắm mắt mở đi chân trần ra mở cửa cho cậu ấy. Ngay khi cửa vừa mở ra, ánh nắng tràn vào, rực rỡ đến mức tôi phải nhắm mắt lại. Cũng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Kame biến mất.
Hay như giấc mơ gần đây nhất, chúng tôi hoá thành hai kẻ xa lạ, hoàn toàn xa lạ với nhau. Gặp nhau trong một quán bar tối mờ, trong vòng chưa đến hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đã ra đi cùng nhau. Tôi phải lòng con người xa lạ là Kame ngay từ ánh mắt đầu tiên. Chúng tôi hôn nhau trong góc khuất, chơi đùa với khuôn mặt và làn da của nhau, sau cùng quyết tâm cùng nhau bỏ trốn. Bỏ lại Tokyo, bỏ lại gia đình, bạn bè, người quen, kẻ không quen. Bỏ lại cả ánh nắng và bóng tối, thời gian lẫn không gian. Chúng tôi lên đường, đi về phía phát ra tiếng gọi đang hối hả thúc giục chúng tôi.
Trong giấc mơ đó, những ngón tay đan vào nhau rất chặt. Những bàn tay nắm chặt không rời, ngay cả khi phía trước mặt hiện lên dấu hiệu của một cơn bão dữ dội.
Lúc tỉnh giấc, tôi nhìn thấy một bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ. Tôi cứ nằm như thế, nhìn mảnh trời xanh và nhớ về giấc mơ trong cùng một lúc. Cuối cùng, mọi thứ bỗng nhiên trở nên rất nhập nhoạng, nhưng dư vị của nụ hôn trong mơ ngày càng hiện ra rõ ràng hơn trên bờ môi tôi.
Tôi xuống giường, đến đứng bên cửa sổ. Nắng của một ngày mới đang lên trên Tokyo. Nhưng mọi thứ trước mặt tôi bỗng nhiên trở nên rất nhập nhoạng. Không phải mưa. Chỉ vì trong mắt tôi có nước.
~*~
Sân ga lúc 9h sáng một ngày giữa tháng Mười Hai vừa yên tĩnh vừa xô bồ. Gian phòng chờ rất đông hành khách, nhưng hầu hết đều có một vẻ mệt mỏi và trầm tư. Tôi không đặt vé trước, mà đến thẳng sân ga lấy vé trước giờ tàu xuất phát. Tuyến đi Kyoto có vẻ vắng lặng hơn những tuyến đi các địa phương khác. Chuyến tàu đầu tiên trong ngày xuất phát vào lúc 9h 3 phút, tôi đến ga lúc 9h kém hai mươi. Còn lại hơn hai mươi phút cho việc chờ đợi, tôi đi mua một lon nước ở máy bán tự động, trong thời gian đó cố gắng không suy nghĩ về bất cứ điều gì.
Mảnh giấy của Ueda đang nằm trong túi áo khoác ngoài của tôi. Dãy số mà chỉ cần một lần nhìn qua tôi đã có thể nhớ ngay rõ ràng từng số một. Kyoto. Và giờ thì nhập vào đám hành khách trong tâm trạng mong ngóng, tôi cũng trở thành một kẻ sắp xuôi về cố đô, chỉ vì một người.
Kết quả của chuyến đi này, có thể sẽ tìm được Kame, cùng nhau có một cuộc nói chuyện rõ ràng ngay thẳng, dứt khoát về tình cảm, hoặc là sau khi lang thang như một gã ngốc ở vùng đất đầy sự trầm lắng đó, tôi sẽ lại đáp tàu quay về, bắt đầu một cuộc sống mới bằng sự trống rỗng trong tim.
Trước giờ tàu chạy chừng năm phút, Ueda gọi đến. Chúng tôi nói bâng quơ vài chuyện linh tinh. Khi tiếng loa thông báo tàu sắp rời ga vang lên, bên kia đầu dây mới vang lên một câu nói khẽ. “Mang Kame trở về nhé Jin. Không chỉ mình cậu đâu, cả tôi và bọn Maru cũng nhớ cậu ấy lắm rồi”
“Ước gì cậu ấy đủ ngoan ngoãn để tôi có thể giấu cậu ấy vào túi áo mình và mang đi bất cứ nơi đâu tôi thích, Tatchan!”. Tôi trả lời, cố mỉm cười.
Sự im lặng thấu hiểu hiện ra trong phút chốc ở đầu dây bên kia. Sau đó, anh chúc tôi may mắn rồi dập máy.
Tôi lên tàu, tìm một băng ghế trống ở khoảng giữa. Khi tàu chạy qua vùng ngoại ô Kukamura, tôi nhìn ra cửa sổ, cố tìm ra mảnh đất nơi căn hộ của Kame toạ lạc. Nhưng lối kiến trúc giống nhau của nhà cửa ở nơi đây khiến tôi thất vọng. Tôi quay mặt về phía những quả đồi, ngắm vẻ cô đơn của chúng trong nắng.
Sau một giấc ngủ lơ mơ, tôi tỉnh dậy ở giữa cuộc hành trình. Khách trong toa đã tản đi đâu cả. Tôi cũng theo họ đi về phía toa vãn cảnh. Sau khúc quanh này, tàu sẽ đi ngang qua núi Fuji. Rất nhiều hành khách đã chọn xong vị trí thuận lợi bên cửa sổ. Hai người khách nước ngoài đã bắt đầu bấm máy lia lịa từ lúc mới thấp thoáng nhìn thấy ngọn núi từ phía xa. Nhiều tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên khi con tàu đối mặt trực diện với ngọn núi nổi tiếng. In bóng trên nền trời màu xanh nhạt, núi Fuji tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ về sự vững chãi và cân bằng. Nó khiến người ta cảm thấy yên ổn khi chiêm ngưỡng dáng vẻ của mình. Một thứ sức mạnh nào đó thuộc về tâm linh.
Cuộc thưởng ngoạn chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi. Xong việc, đám khách lại tản ra, người lên toa nhà hàng, kẻ về lại toa cũ để xem lại những bức ảnh mình vừa chụp được. Dãy rừng thông hiện ra và kéo dài ngay sau đó hai bên đường chẳng được mất người chú ý đến.
Tôi ngồi xuống một bàn ăn không có khách gần đó, gọi một khẩu phần ăn đơn giản. Trong lúc chờ đợi, tôi lấy điện thoại, ấn nhanh dãy số có mã vùng của Kyoto. Trong vài giây, tiếng đổ chuông vang lên. Tôi bấu chặt những ngón tay vào cạnh bàn, trong sự im lặng khủng khiếp chờ nghe tiếng người vang lên bên kia đầu dây.
“Moshi moshi?”. Một giọng trầm trầm vang lên.
Đó cũng là tất cả những gì tôi có thể nghe thấy. Tàu chạy vào đường hầm ngay lúc đó. Mất sóng. Mọi thứ chỉ còn là một tràng những tiếng tít tít dài lạnh lẽo.
---
Đến Tokyo, tôi lấy một phòng ở nhà nghỉ Momiji. Tầng hai vắng khách, ngoài tôi ra chỉ có một gia đình dẫn nhau đi du lịch vào dịp cuối năm. Tôi dự định sau khi đến nơi, tắm táp qua loa sẽ ngủ một giấc dài. Chuyến đi chỉ hai tiếng và hoàn toàn yên ổn nhưng không hiểu vì sao lại khiến tôi kiệt sức mau chóng. Cơ thể tôi rã rời, không có nhu cầu ăn uống hay trò chuyện với bất cứ ai. Giọng nói trầm khàn trong cuộc gọi khi nãy cứ quấn lấy tai tôi. Chỉ từ giọng nói đó, tôi có thể hình dung ra mọi điều. Gương mặt của cậu, ánh mắt của cậu, cả dáng vẻ và mái tóc, cả sự ngạc nhiên khi nhận được một cuộc gọi mà chỉ sau dăm ba giây đã không còn dấu vết.
Khi còn ở Tokyo, tôi nghĩ về Kyoto chỉ đơn thuần như một nơi chốn. Nhưng giờ đây, cố đô có hơi thở và nhịp sống của riêng nó, khiến cho tôi bỗng nhiên nhận thức rõ ràng vai trò không gì khác hơn chỉ là một người khách lạ của mình. Ueda bảo tôi mang Kame trở về, nhưng anh ấy không biết rằng trong lòng tôi chẳng có chút tự tin nào. Tôi không thể tự tin. Cậu ấy chỉ mới rời khỏi tôi bốn tháng nhưng cứ ngỡ như đã lâu lắm rồi.
Tôi ngủ triền miên từ chiều đến tối khuya ngày hôm đó. Trong giấc ngủ lơ mơ nghe thấy rất nhiều tiếng nhạc và âm thanh ồn ã vẳng lên bên ngoài con phố. Nhưng khi tôi tỉnh dậy, gian nhà nghỉ vẫn yên tĩnh như thế. Bên ngoài cửa sổ, một ánh trăng mờ nhạt treo giữa bầu trời. Từ đâu đó ngoài dãy hành lang chốc chốc vọng lại tiếng trẻ con quấy khóc. Tôi nhìn đồng hồ để bàn, đã quá nửa đêm một khắc.
Thời điểm đã quá muộn để có thể nghĩ đến một điều gì đó. Thế nhưng tôi vẫn đi đến bên giường, nhấc ống nghe của chiếc điện thoại bàn lên và bấm số.
Tiếng đổ chuông lại đều đặn vang lên. Tôi kiên nhẫn chờ. Bóng của những chiếc lá in lên cánh cửa giấy, làm thành những hoạ tiết hình chiếc lá cứ chốc chốc lại lung lay.
Lâu thật lâu, vào lúc tôi nghĩ rằng cuộc gọi của mình chỉ là một nỗ lực kết nối vô ích, đầu dây bên kia bỗng có tín hiệu trả lời.
“Moshi moshi?”. Vẫn cái giọng trầm trầm lúc trưa, nhưng giờ đây có một vẻ hơi ngái ngủ phủ lên nó.
Tôi im lặng, dùng cả hai tay nắm chặt ống nghe.
“Xin lỗi, ai ở đầu dây?”
Dù muốn đến thế nào đi nữa tôi cũng không thể mở được lời. Một cái gì đó chắn ngang ngực tôi, chỉ thở thôi đã là khó khăn lắm rồi. Tôi nghĩ, chỉ cần cậu ấy nói thêm một điều gì nữa thôi thì tôi có thể sẽ khóc mất.
“Ừm…Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, nếu như có việc cần và nếu không phiền xin hãy gọi lại vào sáng mai---”
“Kame, là tôi.”
Khoảnh khắc im lặng đến nghẹt thở khi tôi thu hết can đảm lên tiếng. Đầu dây bên kia chìm vào im lặng. Chỉ có dấu hiệu xao động duy nhất trong tiếng thở là rõ ràng.
“Jin?”
“Ừ.”
“Anh---“
“Cậu…đang ở đâu vậy hả?”. Tôi thốt ra câu hỏi một cách khó khăn, nhanh chóng cắt ngang lời cậu.
“Kyoto”. Kame chỉ cười.
“Chúng ta gặp nhau đi. Tôi nhớ cậu nhiều lắm…”
“Anh có phải đến đây là để mang tôi về không?”. Tôi không hiểu câu hỏi này của Kame. Âm giọng của cậu bình thản nhưng có một cái gì trong cách cậu nói khiến tôi cảm thấy đau xót. Tất cả những câu nói này đều có một sự gợi nhớ vô tình đến quá khứ. Nhưng giờ đây, tôi còn có thể bảo rằng mình sẽ mang cậu về Tokyo như cách đây hơn mười năm đã từng mang cậu đến Okinawa?
“Tôi…không biết, Kame.”
“…”
“Tôi thật sự không biết, Kame.”
Tôi chỉ có thể nói được như thế. Thời gian có một sức mạnh quá lớn lao. Nó lay chuyển và thay đổi lòng người. Nó bào mòn dần niềm tin và sự can đảm của chúng ta. Cũng làm nhạt màu yêu thương và đẩy chúng ta vào một sự ngờ vực khó lường. Tất cả những gì tôi có thể trả lời Kame chỉ là như thế.
“Jin, đừng nghĩ nữa. Suy nghĩ chẳng giống với anh chút nào cả đâu. Đừng nghĩ nữa, cũng chẳng cần phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không, cứ mặc nhiên mà mang tôi đi theo như ý anh muốn. Như thế không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Jin, bốn tháng qua, tôi vẫn có thói quen như thế. Mỗi ngày trung bình nhớ đến anh ba lần. Mỗi ngày lại tự hỏi xem màu áo hôm nay anh sẽ mặc, tư thế lúc anh vừa ngáp ngủ vừa đứng cạo râu, sẽ gặp những ai và sẽ nói những câu chuyện như thế nào. Ở Kyoto này, tôi có được một sự yên tĩnh tuyệt đối. Nhưng mà, nó lại khiến cho tôi nhớ đến anh rất nhiều…Chuyện về Jin quả thực mỗi lần nghĩ xong đều luôn cảm thấy rất đau đầu, nhưng lại không cách nào ngừng lại được. Tôi cứ nghĩ mãi, đau đầu mãi, tự hỏi mình mãi… Khi nào thì Jin mới đến đây để mang tôi đi?”
Sau câu nói đó, mọi thứ trượt vào một sự im lặng dài.
Và rồi, Kame gọi tên tôi thêm một lần nữa.
Chỉ có “Jin”. Ngoài ra không gì khác.
Chỉ có thế. Ngoài ra không gì hơn.
Chẳng có gì to tát cả, ấy thế mà nước mắt bỗng nhiên lăn dài trên má tôi.
---tbc