[K-T] Chỗ chỉ có một người - Part VII

Feb 17, 2010 14:57

Author: Phương (aka phuong_rong0735)
Fandom: KAT-TUN
Pairing: Akanishi Jin/Kamenashi Kazuya
Disclaimers: only the story belongs to me.
Genres: Romance. Angst. Comfort/Hurt. Lime
Rating: M (PG-15)
Warning: OOC (maybe)

Part I

Part II


Part III

Part IV

Part V

Part VI


VII.

Trời mưa lất phất khi tôi rời khỏi hậu trường của Fuji TV. Ngang qua gian tiền sảnh sáng rực ánh đèn, âm thanh trò chuyện huyên náo vang lên từ các băng ghế chờ đầy ắp những cô gái trẻ. Ngay sau mười phút giải lao này sẽ là ba tiết mục liên tiếp của Arashi.

Kéo cao mũ trùm đầu của chiếc áo khoác, tôi kiên nhẫn chờ bắt một chiếc taxi trở về JE. Kể từ lúc tin tức về chuyến du học nửa năm của cậu được đăng tải trên báo chí, phòng nghỉ của KAT-TUN ở JE trở thành một trung tâm nho nhỏ đón nhận tất cả thư từ và quà tặng do fan của cậu ấy gửi đến. Nếu là trước đây, những món tặng phẩm đó sẽ được chuyển về căn hộ riêng của cậu. Nhưng giờ thì tôi cho phép mình cái quyền nhận lấy nhiệm vụ đó. Hơn nữa, tôi thích việc đọc thư và những lời chúc trong thiệp cho Kame nghe. Như thế, đôi lúc tôi có thể thay đổi tên người gửi đi, sau một lá thư ấm áp đầy tình cảm nào đó, lại bảo rằng từ Akanishi Jin.

Hai tháng đã qua kể từ lúc vụ tai nạn xảy ra. Mọi tin tức trên báo chí cũng đã phần nào lắng xuống. Nhưng trong những cuộc phỏng vấn nhóm hay các buổi talk show trên ti vi, cái tên Kamenashi Kazuya vẫn thỉnh thoảng được nhắc đến. Phần lớn các câu hỏi đều nhằm vào tình hình học tập ở Nauy và thời điểm Kame quay lại. Một trong những luận bàn nhận được nhiều sự hưởng ứng của người xem là việc nhắc lại quãng thời gian năm 2007 tôi rời Nhật đi LA và so sánh nó với chuyến đi xa lần này của Kame. Có một chút khó khăn khi bị buộc phải vừa nhìn thẳng vào ống kính vừa trả lời những câu hỏi như thế. Vì chúng sẽ khiến bạn hồi tưởng lại những khoảng thời gian đã trôi qua cùng những sự kiện đã rất xa trong ký ức, và khi đối chiếu  với thực tại chúng sẽ gây ra một cảm giác chán chường rất khó lý giải. Cảm giác khi mà bạn được hỏi về Kamenashi, và bạn buộc phải trả lời bằng những tính từ tốt đẹp trong khi thực ra bạn rất rõ tình trạng thật sự cậu ta đang lâm vào. Trong đám đông mấy ngàn người có mặt ở cái trường quay đầy ắp ánh sáng và âm thanh ấy, ai cũng nhìn thấy những cảnh tượng tươi đẹp, chỉ mình bạn biết sự thật ẩn sau chúng là gì. Nhưng bạn lại không thể nói ra. Bạn chỉ có thể cười và trả lời mọi thứ cho qua chuyện. Bạn sẽ cảm thấy kẻ dối trá duy nhất là chính mình.

Cảm giác đó chẳng dễ chịu một chút nào, nếu không muốn nói là rất ngộp thở. Vì thế, mỗi khi những talk show sắp đi sâu vào đề tài về chữ K của nhóm, Ueda luôn khéo léo kết thúc bằng những câu trả lời trong chừng mực. Nếu như Ueda thật sự muốn, anh ấy có thể thuyết phục người khác dễ dàng bằng dáng vẻ nghiêm túc của mình, khiến họ tin vào những gì anh nói và không còn muốn đào sâu thêm vào thắc mắc của mình.

Trong một buổi tối cuối tháng bảy, tôi tình cờ nghe được thông tin Kase by Kase chính thức ngừng phát sóng từ đầu tháng sau.

Giọng nói trên sóng là của Kame. Bình thản và gây cảm giác giá lạnh như một dòng sông dài mùa đông. Tôi trở người ngồi dậy trên chiếc giường của mình ở giữa căn hộ riêng, cố gắng nhớ lại hôm cuối tuần trước đã lái xe chở cậu ấy đi từ Kukamura đến phòng thu của đài Nippon Cultural Broadcasting trong một buổi chiều mưa như thế nào. Trong suốt hai mươi phút thu âm chương trình cuối cùng, tôi ngồi đợi bên ngoài, nhìn vào phòng thu qua lớp kính thuỷ tinh trong suốt. Căn phòng đợi rộng rãi và vắng khách. Sự im lặng phủ lên nó cũng như màn mưa xám nhạt phủ lên Tokyo. Trong phòng thu, ngoài Kame, chỉ duy nhất người tổng biên tập có mặt. Cũng anh ta là người duy nhất biết được lý do vì sao Kase by Kase tạm ngưng.

Chỉ trước đó ba ngày, anh ta là vị khách đầu tiên đến thăm căn hộ mới của Kame ở Kukamura. Địa chỉ hẳn là do Kame nói cho biết. Họ đã có một cuộc nói chuyện khá riêng tư và kín đáo với nhau, ở ngoài nơi hàng hiên hình vòng cung nhìn ra những quả đồi già của vùng ngoại ô nọ. Sau tất cả, Kame bảo tôi rằng cậu đã thấy dễ chịu và cảm thấy được một điều gì đó tốt lành ngay từ đầu, khi người biên tập viên đeo kính cận cao gầy ấy cứ nhất định đòi ra ngồi ở phía trước hàng hiên.

“Bình thường, nếu tiếp đón khách ở một nơi như thế này chắc chắn sẽ bị cho là thất lễ. Nhưng trong trường hợp này, tôi lại chính là vị khách dở hơi một mực đòi phải được ngồi ở đây, nên mong Kamenashi-san đừng chê cười”. Anh ta đã vừa cười vừa mở màn cuộc nói chuyện như thế.

“Radio, là thế giới của âm thanh và cảm xúc. Âm thanh tạo ra cảm xúc, cảm xúc quyện vào âm thanh. Vì thế, xin đừng quá quan tâm đến những việc không cần thiết khác. Kamenashi-san có thể cười tôi, nhưng cậu có tin vào việc yêu một người chỉ vì giọng nói của họ hay không? Cậu có nghĩ rằng việc cứ nghe mãi giọng nói của một ai đó trong thời gian dài sẽ khiến chúng ta dần dần phải lòng và nhớ nhung con người đó? Thoạt nghe qua thì có vẻ vô lý quá phải không? Nhưng phần lớn những bạn bè trong nghề của tôi đều là những kẻ như vậy cả. Âm thanh trở thành điểm nhạy cảm, điểm dễ chạm vào nhất của họ. Một phần là do bệnh nghề nghiệp, phần khác là do từ lâu nay âm thanh đã trở thành cách chính yếu để họ tiếp xúc với cuộc sống này. Vậy nên có bảo rằng radio là một thế giới dành cho những kẻ quá yêu cuộc sống, yêu đến mức sẵn sàng lùi mình lại, đứng sâu trong bóng tối chỉ để mang đến cho nhiều người khác niềm tin yêu như chính bản thân họ thì cũng không hẳn là sai…”

Một cuộc nói chuyện như thế, với một người khách đến thăm như thế, quả nhiên chỉ có thể diễn ra ở một nơi như là hàng hiên này. Những căn phòng khách bày trí đẹp đẽ và gọn gàng sẽ trói buộc sự phóng khoáng trong tâm hồn con người. Mỗi lời, mỗi lời chúng ta thốt ra đều phải làm sao cho phù hợp với khung cảnh trang trọng đó. Tình cảm của bản thân phải được điều chỉnh đi, ở một mức trung hoà vừa đủ, khiến cho đẹp lòng cả hai bên. Đôi khi tôi vẫn cảm thấy, nội tâm của người Nhật cũng giống như tấm áo kimono quốc phục. Bạn sẽ rất thích nếu được chiêm ngưỡng từ xa, còn đến gần hơn, hay thậm chí là ở trong vị trí đó, không sớm thì muộn bạn cũng sẽ vì khó thở mà chết đi.

Kame đã rất kiên nhẫn lắng nghe mọi điều vị khách nói. Nhưng sau cùng, cậu vẫn kiên quyết từ chối lời thuyết phục nhã nhặn của người biên tập viên. Câu trả lời của cậu đơn giản. “Có một số thứ nên tự biết thời điểm để dừng lại”. Kase by Kase đã đi qua một khoảng thời gian dài và thậm chí có hẳn một đời sống riêng của nó. Cậu hoàn toàn không có ý luyến tiếc và muốn níu kéo thêm điều gì.

Buổi trưa ngày hôm đó, gió thổi qua những bãi cỏ phía bên ngoài. Những quả đồi xanh bóng lên trong màu của nắng. Chuyến tàu khởi hành lúc 12h 13 phút chạy ngang chỗ chúng tôi, lượn tròn qua một khúc ôm rồi mất hút sau lưng những quả đồi. Màu trắng nổi bật trên cái nền xanh của cây cối và nắng vàng. Nhưng đó cũng là lần đầu tiên sau vụ tai nạn, tôi trông thấy cậu ấy cười nhiều đến thế...

---

Cuối cùng tôi cũng đón được xe taxi sau hơn 20 phút đứng ở một trạm chờ xe buýt bên vệ đường. Thời gian này, tôi phát hiện ra bản thân mình rất dễ rơi vào trạng thái trầm tư. Từ một suy nghĩ vụn vặt ban đầu, toàn bộ câu chuyện sau đó sẽ rất nhanh hiện ra, chiếm trọn tâm tư tôi, như thể một bộ phim đang trình chiếu những thước phim sinh động trong tâm trí, ngay trước mắt tôi.

Xe chạy theo hướng đường cao tốc HanKyu Line, sẽ vào đường hầm Tokyo trong ít phút nữa, rồi từ đó bỏ xa trung tâm thành phố, kiên nhẫn men theo những trục đường đầy gió và bóng tối mà toả ra khu ngoại thành.

Tôi ôm một chiếc balô lớn trong lòng, và có một chiếc thùng các tông dán kín trên chỗ ngồi bên cạnh. Trên mặt thùng, ngoài những thông tin về logo bưu cục tuyến đầu, trọng lượng hàng hoá, giá cước chuyển phát nhanh, là cái tên Kamenashi Kazuya và địa chỉ ở Tokyo của JE được viết bằng nét chữ cầu kỳ đầy nữ tính của một cô gái nào đó. Suốt chặng đường xe chạy, tôi không quan tâm đến cảnh vật bên ngoài, cũng không tò mò với tay tài xế cứ đang cố vặn tìm một chương trình nào đó trên sóng FM. Tôi chỉ nhìn chiếc thùng các tông, cố đoán thử xem bên trong nó có thể chứa những gì. Không cần phải là một kẻ giỏi liên tưởng, chiếc thùng dán kín ấy vẫn khiến tôi nhanh chóng nhớ lại buổi tối phụ giúp Kame chuyển nhà trong một tháng tư chỉ vừa mới đây thôi mà tưởng như đã xa xôi từ lâu lắm rồi. Khi những hình ảnh chỉ vừa hiện ra, mùi vị và âm thanh đã ngay lập tức theo đó nhảy xộc vào tai vào mắt vào các giác quan của tôi. Buồng thang máy hẹp và sáng trắng lúc giữa đêm, mùi thuốc khử sơn mát lạnh từ những đầu ngón tay của Kame, cái dáng cậu vừa cười vừa nhìn về phía tôi trong chiếc áo khoác màu vàng đất, ý nghĩa rõ ràng của ánh mắt cậu, cái hôn trong dự đoán và nỗi mê say không thể nào ngừng lại cậu thanh niên đó gây ra cho tôi,…

Lúc gần 11h, có tiếng chuông điện thoại mơ hồ vang lên. Phải mất một lúc để tôi có thể trấn tĩnh lại và nghe máy. Trên màn hình hiện ra cái tên quen thuộc của Tomohisa. Dễ có đến hơn hai tháng rồi chúng tôi không liên lạc với nhau. Kể từ sau sự cố đó, mọi quan hệ và khái niệm về thời gian của tôi dường như đều đã được định nghĩa lại.

“Pi?”. Tôi gọi thẳng tên cậu bạn thân thiết mà không cần đến bất cứ lời mào đầu khách sáo nào.

“Jin?”. Khó tin là Tomohisa cũng lên tiếng gần như cùng lúc.

“Ừm, đang ở bar?”. Tôi phỏng đoán. Tiếng nhạc cùng không khí huyên náo của một đám đông đang nói cười vọng lại rõ ràng từ bên kia máy.

“Vẫn là chỗ cũ đấy. Có muốn đến cùng không?”. Có một sự điềm tĩnh khó hiểu trong giọng nói của Tomohisa, khác hẳn ấn tượng náo nhiệt mọi ngày cậu ta vẫn thường gây ra. “Jin này, đêm nay không hiểu sao tôi đặc biệt thấy buồn. Đám Ryo cũng vừa mới đến.”

“Rất muốn nhưng tôi lại đang có chuyện gấp phải làm rồi”. Tôi nói, cố giấu đi sự run rẩy trong giọng nói của mình. Cái cách Tomohisa nói về nỗi buồn của cậu ta đơn giản và thành thật đến mức khiến tôi phát run lên được.

“Tôi hiểu”.

“Thật sự là tôi rất muốn, Pi”. Trước khi cậu ta cúp máy, tôi nói thêm một lần nữa. Đầu dây bên kia vẳng lại một tiếng cười khẽ, dường như có ý bảo tôi không cần phải nói gì thêm.

Sau cuộc gọi ngắn, màn hình điện thoại nhá sáng lần cuối rồi vụt chìm vào bóng tối trong xe. Bóng những toà nhà cao tầng vụt lướt qua trên cửa kính ô tô, trong những sợi mưa rơi nghiêng, trông chúng xiêu vẹo hẳn đi, duy những cửa sổ tối om là vẫn ảm đạm và thờ ơ như thế.

Tôi mở cửa kính xe, để cho gió đêm lùa vào. Con đường cao tốc cứ mải miết trôi về phía trước. Vượt lên thứ ánh sáng buồn tẻ của những cột đèn đường, bầu trời trên cao chìm trong thinh lặng. Tôi nhìn lại một lần nữa chiếc thùng các tông bên cạnh mình, tưởng tượng ra có một hơi ấm nào đó đang trú ngụ trong cái tên Kamenashi Kazuya trên bề mặt lớp giấy. Hơi ấm ấy, dù chỉ bé bằng một ngón tay hay mỏng hơn cả tiếng gió lùa, vẫn sẽ ôm lấy tôi và quyến luyến không rời.

Nhưng chỉ có gió đêm vùng ngoại ô, hoang dại và trơ lạnh, đang rải đều lên những khoảng da trần của tôi.

Ở đâu đó trong vùng bóng tối chiếc xe vẫn đang cần mẫn lao về phía trước, là con người đang cất giữ nguồn hơi ấm bé nhỏ của tôi.

Ý nghĩ đó khiến tôi không thể chịu đựng nổi. Nó giống như tôi cứ cố chạy đến còn thế giới trước mặt thì càng lúc càng chạy lùi ra xa tôi. Nhắm lại đôi mắt đau rát của mình, tôi cúi xuống áp mặt vào lớp vải jeans thô ráp của chiếc balo. Tôi siết chặt nó trong vòng tay của mình, cố tạo ra một hơi ấm khả dĩ có thể thay thế thân nhiệt của một con người.

Tôi muốn ngăn cho bản thân mình không khóc.

~*~

Khi tôi đến nơi, Kame vẫn còn thức. Cậu ấy ngồi một mình ngoài phòng khách, trong tư thế co cả hai chân lên trước ngực, đầu gối chạm hẳn vào cằm dưới và vẽ những hình thù gì đấy trên lớp thảm trải sàn bên dưới.

Tôi mở cửa bằng chìa khóa riêng, ôm hộp các tông đi vào.

Cậu hơi ngoảnh lại khi nghe thấy tiếng động. Tôi cười, bảo, “Akanishi Jin lại đến làm phiền đây”.

Đặt chiếc hộp xuống sàn, tôi đi tìm romote tắt ti vi. Đó là một chương trình phim truyện của NHK. Hai nhân vật một nam một nữ đang quát vào mặt nhau trước một cửa hàng bán thức ăn nhanh của KFC.

“Cậu mà cũng xem thứ phim chán ngắt này sao?”. Tôi hỏi.

“Không có”. Kame thôi nghịch thảm, lần hai tay ra sau, rướn người đứng dậy rồi ngồi vào ghế sofa. Thêm vài phút nữa để tôi nghe được câu trả lời hoàn chỉnh của cậu. “Nơi này quá yên lặng, yên lặng đến mức chẳng cảm thấy được cái gì cả, thế nên tôi nghĩ cần có chút âm thanh nào đó”

“Cậu buồn chán?”

“Tôi là một kẻ rất giỏi việc suy nghĩ lung tung”. Câu trả lời của cậu chẳng ăn nhập gì đến câu hỏi của tôi.

“Thế nào là việc lung tung?”. Tôi cũng không rõ mình đang muốn đưa câu chuyện đi đến đâu.

“Nhật thực nguyệt thực lần tiếp theo sẽ diễn ra khi nào? Bao giờ thì người dân Nhật Bản thôi đi công viên ngắm hoa anh đào? Quốc điểu của nước chúng ta là loại chim gì?”

“Chờ đã, tôi có thể trả lời cái cuối cùng đấy. Thật đấy!”. Tôi bật kêu lên.

“Ồ”. Kame biểu hiện sự ngạc nhiên của cậu bằng một tiếng kêu duy nhất. Thế nhưng cậu không hỏi thêm về đáp án. Tôi cho rằng cậu không tin việc tôi có thể trả lời được câu hỏi đó.

“Tôi lại cứ mong trong những mớ chuyện lung tung cậu nghĩ, có chút nào đó liên quan đến tôi”. Tôi bắt đầu bày ra bàn mớ thức ăn khô, đồ uống có gas, và vài chiếc CD từ trong balo.

“Như thế nào?”

“Ưm, chẳng hạn như là, Jin hôm nay mặc áo màu gì? Jin hôm nay buổi sáng có cạo râu hay không? Jin hôm nay bước chân trái hay là chân phải khi ra khỏi nhà? Jin---”

“Jin không phải là chuyện lung tung.”

“Gì kia?”. Tôi đi đến gần cậu hơn.

“Jin không phải là chuyện lung tung”. Kame lặp lại câu trả lời, quay mặt về phía mà cậu cho rằng tôi đang ở đó.

“Phải thế mới đúng. Chuyện về Jin chỉ có thể là chuyện rất trọng đại, ne?”. Tôi không thể nén được nụ cười của mình.

“Chuyện đau đầu nên không muốn nghĩ tới”. Nói xong câu này, Kame bỏ tôi lại, đứng lên dò dẫm đi về phía cửa phòng bếp. Cậu đã nỗ lực rất nhiều trong việc làm quen với ngôi nhà và giờ đây cậu gần như có thể đi lại dễ dàng trong nó nhờ căn cứ vào một số đồ vật như là mốc xác định.

“Ô”. Mặt tôi ngẩn ra, và tôi chỉ có thể thốt ra một tiếng duy nhất như thế.

“Nhưng trung bình một ngày tôi nhớ đến anh ba lần. Lúc mới ngủ dậy, lúc đang ngồi ăn sáng và nghe tiếng máy hút bụi kêu ro ro khi Miki-san đến dọn phòng, và cả lúc Miki-san nói cho tôi biết tàu Yokohama đang chạy qua”. Giọng cậu ấy đều đều, như thể đang nói về nỗi nhớ nhung của một ai khác chứ chẳng phải của bản thân mình. Sau đó bỗng nhiên đổi hướng lần đi về phía phòng tắm.

“Neh! Kamenashi!”. Tôi gọi giật.

Nhưng cậu hoàn toàn lờ tịt tôi đi, vì cho rằng như mọi khi đó có thể lại là một trò trêu chọc nào đó.

‘Lúc nãy tôi đã suýt khóc trên xe taxi vì nhớ cậu’. Đó là điều tôi định sẽ nói nếu như Kame chịu ngoái lại và dành ra ba giây để nghe. Thay vào đó, tôi mở nắp một lon bia, vừa nhấp từng ngụm lớn vừa ngẩng mặt nhìn lên chùm đèn treo giữa trần nhà. Ánh sáng vàng của nó gieo vào lòng tôi một sự ấm áp dễ chịu. Cả sự yên lặng của căn phòng khách với những bức tường trắng và cánh cửa giấy trang nhã dẫn ra phía ban công.

Từ trong phòng tắm vẳng ra tiếng xả nước vào bồn. Tiếng nước trầm đục và đều đặn, ngay tức khắc gợi cho người ta nhớ đến một cảm giác thân thuộc chỉ có thể tìm thấy ở ngôi nhà của chính mình. Tôi thậm chí còn có thể hình dung ra từng luồng hơi nóng đang bốc lên bên trên một chiếc bồn đầy nước.

Tiếng Kame bỗng vang lên, từ đâu đó hoặc là từ mọi ngóc nghách trong căn hộ.

“Tôi muốn đi tắm trước khi lên giường. Nước xả có lẽ cũng được hơn nửa bồn rồi. Anh có muốn vào cùng không?”

“…”

“Jin, anh có muốn vào cùng không?”

“Ha--ả?”. Tôi gần như giật thót cả người khi hiểu ra cậu ấy đang nói về việc gì.

“Tốt, tôi sẽ xem như đó là một sự đồng ý. Vào đây nào, nhanh lên”

Khi tôi vào trong, Kame đã ngâm mình trong bồn. Cậu ngồi ở đầu bồn tắm, xoay lưng về phía vòi sen, co cả hai gối lên trước ngực và tự dùng tay ôm lấy mình. Tóc cậu ướt đẫm, ép sát vào mái đầu và hai bên mặt cậu. Nước còn đọng lại cả trên mi mắt cậu. Tất cả những điều đó khiến cậu trông giống một thằng con trai mới lớn có tính khí lầm lì khó chịu.

“Kame, tôi không nghĩ là---“

“Nhanh lên, vào đây”. Kame cắt ngang lời tôi.

Cậu hoàn toàn không để ý đến sự ngượng ngùng trong giọng nói của tôi. Cậu, thật lâu sau đó, lại thì thầm bằng cái giọng khàn khàn của mình, nửa như van nài, nửa như ban ra một mệnh lệnh cho tôi.

“Jin, vào đây nhanh đi”

Tư thế ngồi của cậu vẫn như thế. Giữa sự gợn sóng của nước trong bồn, tôi nhìn thấy khoảng đùi trắng co lên cao của cậu. Cũng như nửa thân trên của cậu.

Tôi mở nút áo bằng những ngón tay lóng ngóng. Khi tiếng động do dây kéo của quần jeans vang lên, tôi chỉ cầu mong sao cậu có thể không nghe thấy. Việc này thật quá sức lạ lùng. Cả hai chúng tôi đều khoả thể trước mặt nhau nhưng chỉ tôi trông thấy cậu.

Nước gợn mạnh hơn khi tôi bước vào bên trong bồn. Xoay sở một cách cẩn thận, tôi ngồi xuống phía sau lưng Kame.

“Có thể chà lưng cho tôi không?”. Cậu hỏi, rất tự nhiên.

Tôi với lấy bông tắm cạnh đó, vò nó nhẹ nhàng trong nước trước khi bắt đầu làm như cậu nói. Những bức tường của căn phòng ốp bằng một loại gạch men sáng loá. Ánh đèn phản chiếu trên chúng, đập lại vào mắt tôi. Cơ thể đầy đặn của Kame cách tôi chỉ một cánh tay. Cậu quay lưng về phía tôi, luôn luôn quay lưng về phía tôi, dường như không còn quan tâm đến sự trần trụi của bản thân mình nữa. Hoặc là, đã phó mặc sự trần trụi đó cho tôi.

Hơi men vừa nãy vẫn còn đọng lại trong cổ tôi. Đầu tôi hơi váng vất. Nước nóng vừa phải gây ra cảm giác lâng lâng rất dễ chịu. Tôi vừa chà lưng cho Kame vừa để cho đầu óc mình tự do trôi dạt. Tôi nghĩ về đám tuyết đang rơi trên một miền đất nào đó ở phía Bắc Nhật Bản; trang web có đăng tải mọi tin tức cơ bản cần thiết cho những ai muốn tìm hiểu về đất nước hoa anh đào, nhờ nó mà tôi biết được nhờ màu xanh lục hiếm có mà loài chim trĩ được coi như là quốc điểu của quốc gia mình; cả tin tức dự báo hoa anh đào năm nay sẽ nở sớm vì sự ấm áp đến sớm của mùa xuân; cả việc tin tức về một ngôi mộ của hoàng gia xưa kia vừa được chính phủ cho phép khai quật để nghiên cứu thêm.

Khi sực tỉnh lại, tôi nhận ra đầu Kame đã gục xuống giữa hai gối. Tóc và trán cậu chìm vào nước, môi cứ mấp máy không ngừng một câu gì đó.

“Kame, Kame”. Tôi lay cậu dậy, bế cậu ra khỏi bồn sau khi đã dùng khăn tắm quấn quanh nửa thân dưới. Nhận ra việc tôi đang làm, cậu bắt đầu cựa quậy, cố thoát khỏi tay tôi. “Yên nào, tôi đưa cậu về phòng, không thể ngủ gục trong khi tắm như thế. Cậu muốn bị ốm hay sao???

Kame không đáp, chỉ giãy dữ dội hơn. Tôi ôm chặt lấy cậu, đi nhanh trên hành lang.

“Có việc gì với cậu thế hả? Không thể nói với cả tôi hay sao?”. Khi đã đặt cậu xuống giường, tôi hỏi.

“Jin”. Cậu gọi tên tôi, đôi mắt nhìn lên trần nhà trống rỗng.

“Kame?”

“Jin”. Cậu cứ gọi như thế, năm lần hoặc là nhiều hơn thế. Chỉ gọi tên tôi, ngoài ra không chịu nói gì khác.

Tôi đỡ cậu ngồi dậy, dùng khăn lau khô tóc cậu, rồi lại giúp cậu nằm xuống, kéo chăn đắp cho cậu, sau đó trở ra tắt đèn ở phòng khách. Trở vào, tôi chỉnh lớn nhiệt độ của máy sưởi, lên giường nằm cạnh cậu.

“Khi nãy tôi ngủ quên mất hay sao?”. Một lúc lâu sau, cậu bỗng trở người, quay sang đối diện với tôi. Cách cư xử hoàn toàn bình thường như thể vừa rồi đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Ừ, cậu ngủ quên trong khi tắm. Là tôi đã bế cậu vào phòng đấy”. Tôi cẩn thận trả lời câu hỏi của cậu. “Cậu cứ gọi tên tôi nhưng sau đó thì chẳng chịu nói gì cả”

Kame cười khi nghe tôi nói thế. Tôi không hiểu cái cười đó cho lắm. Khoảng cách giữa chúng tôi hiện giờ là rất gần. Từng đường nét trên gương mặt cậu đều hiện ra rõ ràng trước mắt tôi. Điều này khiến tôi nhớ đến tuổi niên thiếu đã trôi qua nhiều năm về trước. Khoảng thời gian mười năm, không quá dài cũng không quá ngắn, có lẽ là bằng một tuyến đường cao tốc nối liền Tokyo và Osaka. Trên tuyến đường đó có mười chặng nghỉ. Bất cứ khi nào tôi dừng lại, cũng có Kame ở bên cạnh. Thời gian đã trôi qua nhiều như thế đó.

“Tôi nhớ Jin”. Kame bỗng nói.

Trong một thoáng, tôi chưa hiểu ra ngay ý cậu là gì.

Cũng như lúc gọi tên tôi, cậu lại bắt đầu lặp đi lặp lại câu nói đó.

“Tôi nhớ Jin. Tôi nhớ Jin. Tôi nhớ Jin…”

“Đừng như thế”. Tôi nói nhanh, chạm tay vào vai cậu. Một sự im lặng khủng khiếp bỗng dưng hiện diện. Rồi ánh mắt đang nhìn xuống của Kame từ từ hướng lên, nhìn về phía tôi. Sau đó, mọi thứ trở nên bất động. Tôi vô thức bóp mạnh vai cậu mà không nhận ra. Không có ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đang nhìn tôi. Nó trống rỗng, giá lạnh và hút mọi ánh sáng vào mình mà không hề có sự phản chiếu lại. Một ánh mắt không có ánh nhìn, vô cảm với mọi biểu hiện cảm xúc, chẳng là gì khác ngoài một bộ phận lấp đầy gương mặt. Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn, quay mặt đi nơi khác.

Ngay khi đó, một bàn tay lần đến, sờ khẽ vào mặt tôi.

“Nhìn tôi này, Jin. Nhìn thẳng vào tôi này”

“Kame…?”. Tôi cố giữ cho giọng mình vẻ tự nhiên.

“Anh sợ, đúng không?”

“Chỉ một chút thôi”. Tôi nắm lấy tay cậu, áp nó chặt hơn vào mặt mình.

“Bây giờ trông tôi như thế nào?”. Cậu dùng tay còn lại tự vỗ nhẹ vào má.

“Cậu có thể huỷ diệt cả thế giới”. Tôi trả lời không cần suy nghĩ.

“Tôi đâu phải dị nhân hay X-men gì gì đó Jin!”

“Tôi nói được là được. Cậu có thể huỷ diệt cả một thế giới nếu như cậu muốn Kame… Thế giới của tôi”. Dù đã rất cố gắng, giọng tôi vẫn run lên ở những tiếng cuối cùng.

Kame chợt hiểu ra. Cậu im lặng một lúc trước khi mỉm cười thật buồn.

“Tôi sẽ không làm điều đó. Tôi có một chỗ trong thế giới đó, chẳng việc gì tôi phải huỷ diệt nó cả”

“Vậy thì đừng làm những việc khiến tôi đau lòng nữa”

“Tôi đã làm gì?”

“Cậu bảo rằng nhớ tôi”

“Thật kỳ quặc, tôi bảo mình nhớ anh, việc đó mà lại khiến cho anh đau lòng sao?”. Cậu hỏi lại một cách ngờ vực.

Tôi không đáp. Tôi biết mình vô lý. Nhưng đau lòng là cảm giác có thật. Vì khi nghe Kame nói thế, tôi bỗng nhiên nghĩ rằng đó giống như một lời giã biệt cậu dành cho tôi.

“Nhưng đúng thật là vậy.” Kame trở người lại, nhìn thẳng lên trần phòng. Vài đốm sáng hình thù kỳ lạ đang loang loáng ở nơi đó. Tôi đoán chúng là do đèn đường rọi bóng xuống một vũng nước đọng nào đó mà thành.

“Tôi nhớ Jin. Tôi nhớ Jin khủng khiếp. Nỗi nhớ giống như từ trong xương trong tuỷ mà nhớ ra. Tôi không biết vì sao lại thế. Nhưng dạo này không hiểu sao tôi cứ hay nghĩ đến gương mặt của anh. Có vẻ như tôi sắp không nhớ nổi nó nữa rồi. Mắt anh thế nào, chân mày anh thế nào, mũi anh ra sao, quầng thâm dưới mắt anh, môi anh,… Mọi thứ hiện lên trong tâm trí tôi cứ ngày càng mờ dần đi. Cứ thế này thì đáng buồn thật đấy, vì sẽ có một lúc tôi không vẽ nổi gương mặt của Jin trong trí nhớ của mình nữa.”

“Kazuya-chan, cậu nhóc siêu ngốc nghếch của nhà Kamenashi, cậu đang làm xấu mặt gia đình vĩ đại của cậu đấy. Cậu muốn nói rằng cậu đang cảm thấy nhớ một người ở ngay bên cạnh cậu đấy à? Chẳng phải tôi vẫn ở ngay đây sao?”. Tôi cũng trở tư thế nằm, úp ngược thân mình xuống nệm, vùi mặt vào chiếc gối nằm có mùi của Kame. Tiếng nói của tôi phát ra từ trong cổ họng, khàn đục như một bệnh nhân trong cơn cảm cúm nặng. Tiếng nói của tôi phát ra chậm rãi, từng chữ một, vì không cách nào khiến chúng đi nhanh hơn được. Tôi cần phải chắc chắn nhớ được và nhớ rõ mọi câu nói trong cuộc đối thoại lần này giữa hai chúng tôi. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng chúng rất quan trọng. Tôi cần phải ghi nhớ chúng, một cách chính xác và rõ ràng.

“Chúng ta đang nói về thời gian”. Một cái cười thoảng qua trong giọng nói của Kame. Chúng trầm và giá lạnh, chúng giống hệt một con sông bị mùa đông vây hãm, con sông kiêu hãnh đến mức từ chối ánh mặt trời. “Một năm nữa, Jin sẽ như thế nào? Năm năm nữa, Jin sẽ như thế nào? Mười năm nữa, hai mươi năm nữa, năm mươi năm nữa, Jin sẽ như thế nào? Tôi muốn nhìn thấy tóc Jin dần dần bạc đi, tôi muốn nhìn thấy vết nhăn trên mặt Jin, tôi muốn nhìn thấy những nốt đồi mồi trên da Jin. Ngay cả khi Jin lấy một cô gái nào đó và cùng cô ta sinh ra những đứa con đáng yêu, tôi vẫn muốn được chứng kiến lễ cưới và tham dự sinh nhật một tuổi của đứa bé. Thật đáng sợ khi Jin ở ngay bên cạnh tôi, ngày qua ngày cứ thay đổi đi từng chút một mà tôi không hề hay biết.”

Từ giữa những câu nói, tôi vùng ra khỏi chiếc gối có khả năng mê hoặc kẻ khác, tôi nhổm người dậy một cách cẩn thận không cho cậu hay biết. Khuỷu tay phải của tôi tì lên gối, giúp nâng đỡ đầu tôi ở bên trên. Bằng cách đó, tôi dõi theo Kame. Trong một dáng vẻ bình thản nhất, người thanh niên tôi yêu đang nói ra những lời khiến cậu đau lòng. Cũng là những lời khiến tôi không thể không đau lòng. Trong căn phòng rộng không đến sáu chiếu tatami, lại có đến hai sự đau lòng cùng lúc hiện diện. Tôi phải làm gì để giải quyết chúng đây?

“Nghe này, Kazu. Bakanishi của cậu vừa mọc thêm hai nốt trứng cá trên trán, mắt đang thâm quầng lên vì đêm qua thức tới khuya lơ khuya lắc. Ngoài việc đó ra thì anh ta chẳng có gì khác cả, vẫn cứ handsome và sexy như thường. Cậu phải tin tôi.”

Tôi nói, nghe rõ sự kiên quyết trong giọng nói của chính mình. Tôi cảm thấy mình có thể chống lại cả thế giới trong giờ phút này. Giờ phút này, trán tôi áp chặt vào trán Kame, bàn tay tôi siết chặt vai cậu, tiếng tim đập bên trong lồng ngực cậu vang lên rõ ràng bên tai tôi, và rồi, hơn cả một nụ hôn, môi tôi điên cuồng với việc nhấn chìm mọi âm thanh trước khi chúng kịp thốt ra từ môi cậu, gây ra thêm nguồn cơn của bất cứ sự đau lòng nào khác.

Tôi thật sự cảm thấy mình có thể chống lại cả thế giới trong giờ phút đó.

---tbc

akame fanfic | multichapter

Previous post Next post
Up